Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 196: Nỗ lực! Phấn đấu!




Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

“Vâng.” Đường Vũ Lân, Mộ Hi, cùng với mấy tên thiếu niên khác đồng thời cung kính đáp lời.

Lại nói, Mộ Hi ở trong một đám Đoán Tạo Sư này cũng có thể được tính là một ngôi sao sáng, bởi vì…ở đây cũng chỉ có mỗi một mình nàng là nữ mà thôi.

Nghe xong Sầm Nhạc đại sư căn dặn, Đường Vũ Lân cùng Mộ Hi rời đi trước. 

"Cố lên nha! Tiểu sư đệ." Mộ Hi lại xoa xoa đầu của hắn, lại xoa bóp hai gò má của hắn, lúc này mới thả hắn rời đi.

Đường Vũ Lân rất là bất đắc dĩ, hắn hiện tại cảm thấy, sư tỷ trước đây trừng mắt lạnh lẽo tựa hồ cũng không tệ, chí ít cũng không cần phải chịu nỗi khổ da thịt này.

Thi đấu đã sắp bắt đầu rồi, sau khi đi đến một tửu điếm, hắn đã mơ hồ cảm giác được bầu không khí hừng hực của Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu.

Bên trong tửu điếm, quan khách hầu như đều có quan hệ cùng lần thi đấu này, không chỉ có thí sinh dự thi từ Đông Hải Thành, cũng có những thành thị khác, mỗi người đều có vẻ khá vội vã, suy tư.

Trở lại phòng của mình, Đường Vũ Lân rất bất đắc dĩ phát hiện con heo Tạ Giải này đã ngủ say như chết, hơn nữa còn nằm banh càng hết mất cả cái giường – cả người nằm dang hết hai tay hai chân, rất không giữ hình tượng.

Hắn ngồi xuống  trên giường của mình, nhưng cũng không có nằm mà lại khoanh chân ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ là hải dương xanh biếc mênh mông, trong người đều cảm thấy khoan khoái vô cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại bắt đầu minh tưởng.

Cần cù bù thông minh đã sớm ăn sâu vào cốt tủy, hắn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội tu luyện nào. Đoán Tạo Sư thi đấu hắn cũng không quá lo lắng, giống như Sầm Nhạc từng nói, cùng độ tuổi với hắn, muốn vượt qua hắn trên phương diện Đoán Tạo Thuật, e rằng rất ít người có thể làm được.

Hắn đã hiểu rõ, ngược lại hãy theo sát Mộ Hi đồng thời thăng cấp, đến vòng thi đấu cuối cùng, nếu như Mộ Hi có cơ hội trở thành quán quân, hắn liền nhường, nếu như không được, hắn sẽ đoạt lấy, tương đương “hộ hoa sứ giả” thần thánh bên cạnh Mộ Hi.

Trái lại về Hồn Sư thi đấu, hắn có chút sốt sắng, dù sao, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi bọn họ mặc dù không tệ lắm, nhưng mà bên trong Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu này, bọn họ chịu thiệt thòi rất lớn về tuổi tác. Ở giai đoạn lứa tuổi này của bọn họ, kém một tuổi, tu vi đều sẽ có sai biệt rất rõ ràng, càng không cần phải nói thậm chí có nguy cơ kém đến 5 tuổi.

Mộ Hi đã đạt đến tam hoàn, cũng chỉ dám nói là tranh thủ tiến vào tám vị trí đầu mà thôi, hắn lúc này mới nhất hoàn. Các bạn bè cũng chỉ là nhị hoàn. Có thể đi được bao xa đây?

Tối thiểu, nhất định không được bị đào thải ngay tại vòng loại đầu tiên. Như vậy cũng quá sức mất mặt. Vũ lão sư e rằng cũng sẽ không hài lòng.

Nỗ lực! Phấn đấu!

Đường Vũ Lân dứt bỏ tạp niệm, bất luận thế nào, mình cũng sẽ dùng hết toàn lực để cố gắng!

Nghi thức khai mạc Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu được tiến hành ở sân thể thao của Thiên Hải Thành. Đây là một sân vận động có thể chứa được tối đa 8 vạn người, cũng là sân thi đấu lớn nhất trong toàn Thiên Hải Liên Minh.

Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu đối với sự phát triển kinh tế của khu vực Đông Hải mà nói, là việc trọng đại to lớn nhất, cũng sẽ nhận được sự quan tâm của toàn Liên Bang. Mỗi lần tổ chức thi đấu, đều sẽ xuất hiện một ít nhân tài ưu tú.

Mà trên thực tế, mục đích ban đầu của Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu chính là vì Thiên Hải Liên Minh tuyển ra nhân tài ưu tú để bồi dưỡng, trở thành tài năng trụ cột của Liên Minh sau này.

Bên trong Liên Bang đảng phái san sát, bản thân Thiên Hải Liên Minh là một nhánh có thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là ở phương diện kinh tế, có thể được tính là một trong những đại cự đầu của toàn Liên Bang.

Thế nhưng, Thiên Hải Liên Minh rất phiền muộn là bởi vì ở khu vực Đông Hải bên này, đều vốn phát triển khá muộn, kinh tế tăng trưởng khá dễ dàng. Nhưng để tăng trưởng bền vững không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nội lục rất nhiều thành phố lớn đều có truyền thừa ngàn năm, thậm chí là vạn năm đại gia tộc. Nhân tài bên trong những gia tộc này đều được kinh qua một vài năm bồi dưỡng căn cốt, gốc gác hùng hậu, căn cơ thâm hậu.

Bởi vậy, ở phương diện nhân tài, Thiên Hải Liên Minh luôn luôn rất thiếu thốn. Ở phương diện then chốt này trước sau đều ít nhiều khá là lạc hậu.

Ở bên trong lục địa, đối với một ít cao tầng của Liên Bang mà nói, Thiên Hải Liên Minh chỉ có mỗi kinh tế để dựa vào mà thôi, còn những cái khác đều không xuất sắc, địa vị trong Liên Bang trước sau đều chỉ ngậm ngùi nằm ở vị trí tầm trung.

Đối với điều này. Những người nắm quyền của Thiên Hải Liên Minh có thể nào cam tâm? Vào khoảng chừng 200 năm trước, họ đã sáng lập ra Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, dùng để chọn lựa cùng cổ vũ nhân tài. Không chỉ tiền thưởng phong phú, còn cung cấp một vài phần thưởng đặc thù nhằm trợ giúp những người mới này tăng trưởng, đào tạo sâu, củng cố gốc rễ của Thiên Hải Liên Minh.

Sáng sớm, đại diện mỗi đội của từng thành thị cũng đã tiến ra sân thi đấu chờ đợi thời khắc khai mạc.

Sân vận động to lớn, phóng tầm mắt nhìn, người người nhốn nháo. Trên khán đài từ lâu đã ngồi kín người.

Đường Vũ Lân lần đầu tiên tới địa phương có quy mô như này, theo nghi thức khai mạc, số người càng lúc càng tăng thêm, bên người rất nhiều người đều cao lớn hơn hắn nhiều, thậm chí không thể nhìn rõ ràng được tình huống của buổi khai mạc. Chẳng qua là cảm thấy một hồi lâu sau khi đứng xếp hàng, nghe xong một ít cổ vũ, nghi thức khai mạc cuối cùng cũng đã kết thúc.

Sau đó dựa theo nội dung thi và nhóm tuổi tiến hành bốc thăm.

Những thứ này đều do các thầy giáo tiến hành, Linh Ban mấy người trái lại không cần phải làm gì cả.

Bên trong sân vận động đã biến thành biển người, ở trung ương dựng lên một đài cao.

"Bọn họ đang làm gì?" Đường Vũ Lân hướng về bên người Tạ Giải hỏi.

Tạ Giải nói: "Cái này ngươi không biết đâu. Chờ một lúc sẽ tiến hành một hồi thi đấu biểu diễn, nghe nói, lần này là cố ý mời tới cường giả đến từ chính Sử Lai Khắc học viện, hơn nữa đã phải tiêu tốn số tiền lớn. Đối thủ của bọn họ, chính là quán quân tổ đội 7 người đời trước của Thiên Hải Liên Minh chúng ta. Liên Minh làm như thế, chủ yếu là để chúng ta thấy được sự chênh lệch đẳng cấp với nhân gia người ta, bất quá, ta lại không cảm thấy đây là một sự lựa chọn chính xác.”

Bên người Tạ Giải, Cổ Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Tạ Giải nhún nhún vai, nói: "Này còn không đơn giản sao? Chênh lệch ở trong phạm vi nhất định, có thể gọi là chênh lệch, sẽ đem đến hiệu quả khích lệ. Còn chênh lệch vượt quá cấp độ nhất định, vậy thì không còn gọi là chênh lệch, mà được gọi là rãnh trời. Không thể vượt qua rãnh trời, sẽ chỉ làm người cảm thấy ủ rũ hơn."

"Hì hì, ngươi thật biết suy nghĩ ha." Hứa Tiểu Ngôn nói: "Một đứa bé như ngươi cũng có thể nghĩ ra được sự tình này, lẽ nào cao tầng của Liên Minh sẽ không nghĩ tới sao? Ta xem ra, Liên minh nhất định sẽ có biện pháp của mình để xử lý."

"Ta thật đói, ai có gì ăn không?" Đang trong lúc bọn họ nói chuyện, đột nhiên bên người truyền tới một âm thanh.

Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên Tiểu Bàn Tử * đang ở trong đoán người chạy tán loạn, một mặt khát vọng hướng về mọi người hỏi dò.

*Gã mập mạp

"Ồ, lại là một kẻ tham ăn nha." Hứa Tiểu Ngôn theo bản năng nói.

Tạ Giải tằng hắng một cái, "Tiểu Ngôn! Từ này ngươi dùng thật hay nhỉ?"

Hứa Tiểu Ngôn cũng cảm giác được chính mình nói hố, vội vàng khẽ che môi anh đào, lặng lẽ le lưỡi một cái.

Đường Vũ Lân cũng không để ý lắm, chính mình là kẻ tham ăn vốn đã thành danh, hắn chủ động hướng về tên Tiểu Bàn Tử đang tiến đến nghênh tiếp.

"Cái này cho ngươi ăn đi." Lấy ra một miếng cá khô, đưa cho gã béo.

Bởi vì thân thể tiêu hao quá lớn, vì lẽ đó, bên người hắn lúc nào cũng mang theo một ít thức ăn, như cá khô, thịt bò khô, chủ yếu những thức ăn giàu dinh dưỡng, năng lượng.

"Đa tạ, đa tạ." Tiểu Bàn Tử vừa nhìn thấy miếng cá khô, con mắt nhất thời sáng lên, một thoáng sau đó, cái miệng lớn há ra ăn nhồm nhoàm, vừa ăn còn vừa gật đầu liên tục, tỏ vẻ rất thỏa mãn.

Nhìn dáng vẻ của hắn, ngay cả Đường Vũ Lân cũng tự cảm thấy có chút thèm ăn, vì vậy chính mình cũng móc ra một khối bắt đầu gặm.

"Ăn ngon ghê! Ở chỗ chúng ta, đều không có cá khô ngon như vậy, cảm tạ ngươi, đại ca." Tiểu Bàn Tử nhìn qua tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng chỉ ngang Đường Vũ Lân, miệng lưỡi đúng là ngọt cực kì.

"Đừng gọi ta là đại ca, ta tên Đường Vũ Lân. Nói không chừng ngươi còn lớn tuổi hơn ta đấy! Ngươi bao nhiêu tuổi?" Đường Vũ Lân tò mò hỏi.

Tiểu Bàn Tử nói: "Ta vừa qua sinh nhật 10 tuổi, ngươi cao hơn ta nhiều như vậy, không thể nhỏ hơn ta chứ?" Hắn so với Đường Vũ Lân thấp hơn nửa cái đầu.