Long Vương Trở Lại

Chương 829: 829: Uy Hiếp





Đường hầm Cửu Long là đường hầm dài đến mười cây số, cần hơn mười phút để đi hết đường hầm này.
Trong đường hầm đã có mấy chiếc xe dừng bên trong từ trước.
Đây là mấy chiếc xe thương vụ màu đen, mang biển số giả.
Phạm Thành Công lái chiếc BMW mau chóng chạy đến, dừng trước một trong những chiếc xe đó.
Anh ta mau chóng xuống xe.
Trong chiếc xe mang biển số giả, có mấy chàng trai mặc áo đen đi xuống, mấy người họ mở cửa xe BMW ra, đưa Đường Sở Sở và Hứa Tinh lên xe.
Hắc Xà cũng xuống xe.
“Đại ca.” Phạm Thành Công đi qua.
Hắc Xà khẽ phất tay: “Giang Trung không tiện ở lại lâu, cậu lập tức rời đi đi.

Tôi đã mua một tòa biệt thự cho cậu ở nước Áo, trong két bảo hiểm của biệt thự có mấy chục triệu tiền mặt, đủ để cậu sống cả đời rồi.”
“Cảm ơn đại ca.” Phạm Thành Công kịp thời mở miệng.
Anh ta rời khỏi chiếc BMW, lên một chiếc xe khác, mau chóng rời đi.
Hắc Xà cũng lên xe, ra lệnh cho tài xế: “Đi.”
Sau khi bọn họ rời đi mấy phút, mười mấy chiếc xe phóng như bay đến.
Mười mấy chiếc xe này dừng lại trước chiếc BMW.
Không ít người xuống xe.
Thấy trong BMW không có ai cả.
“Mẹ nó…”
Một chàng trai lập tức gọi điện thoại: “Đại ca, người đã bị chuyển đi rồi, trong đường hầm không có camera, bây giờ không thể xác định được rốt cuộc chị dâu đã lên xe nào.”
Núi Ngũ Cốc.
Sau khi Giang Thần nhận được tin này, sắc mặt đáng sợ một cách lạ thường.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Dao Vương.
Rất nhanh bên kia đã nghe máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Dao Vương.
“Sao vậy?”
Giang Thần trầm giọng nói: “Sở Sở bị bắt rồi, tôi mặc kệ bây giờ ông đang ở trong hoàn cảnh gì, lập tức ra quân, phong tỏa toàn thành phố, thiết lập trạm canh gác ở mỗi một lối ra vào, tôi cần có được thông tin về vợ tôi một cách nhanh nhất, đúng rồi, kẻ địch đã đổi xe ở trong đường hầm Cửu Long…”
Giang Thần nói sơ lược sự việc một lần.
“Chuyện này…”
Trên mặt Tiêu Dao Vương tỏ vẻ khó xử.
Bây giờ có không ít nhân vật tai to mặt bự đều đang ở Giang Trung, nếu ông ta lựa chọn ra quân vào lúc này, vậy không phải là đang đối đầu với đám người tai to mặt bự đó sao?
Sau khi cân bằng lợi ích một lúc, ông ta gật đầu: “Được, tôi sẽ lập tức ra quân.”
Tiêu Dao Vương cúp máy.
“Hoắc Đông.”
Hoắc Đông đi vào, hành lễ, nói: “Tổng soái!”
Tiêu Dao Vương căn dặn: “Lập tức truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố, phong tỏa đường biển, đường bộ, đường hàng không, thiết lập trạm canh gác ở khắp các đường ra vào toàn thành phố.”
Hoắc Đông kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Tổng soái, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên mặt Tiêu Dao Vương mang theo chút bất lực: “Giang Thần gọi điện thoại cho tôi, nói là Đường Sở Sở bị người ta bắt đi rồi.”
“Gì cơ?”
Sắc mặt Hoắc Đông thay đổi, kinh ngạc kêu lên: “Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám bắt Đường Sở Sở đi mất?”
Tiêu Dao Vương lắc đầu: “Làm sao tôi biết được, hành động đi.”
“Vâng.”
Hoắc Đông lập tức đi chấp hành.
Tiêu Dao Vương cũng truyền đạt mệnh lệnh ra quân xuống dưới.
Trong quân khu vang lên tiếng còi báo động.
Theo tiếng còi báo động vang lên, từng hàng xe lập tức ra quân, các chiến sĩ mặc đồ vũ trang lên xe quân đội, chạy ra khỏi quân khu một cách ào ạt, đi đến khắp các nơi trong thành phố, cùng lúc đó, máy bay trực thăng cũng ra quân.
Sau khi Hắc Xà chuyển dời Đường Sở Sở và Hứa Tinh, rất nhanh đã lái ra khỏi đường hầm Cửu Long.
“Đại ca, bây giờ đi đâu đây?’ Tài xế lái xe hỏi.

Sắc mặt của Hắc Xà mang theo sự nghiêm trọng hiếm thấy.
Lần hành động này là anh ta nảy ra đột xuất.
Giang Trung là Dược Đô, bây giờ đang mở đại hội Trung Y mỗi năm một lần, nơi này còn là tổng bộ của Ngũ quân, có Tiêu Dao Vương trấn giữ, nếu là chuyện bình thường, có đánh chết anh ta cũng không đến Giang Trung.
Vì để giết Giang Thần, anh ta đã mạo hiểm.
Anh ta biết, Đường Sở Sở có rất nhiều người bảo vệ.
Bây giờ tin Đường Sở Sở bị bắt đã truyền ra ngoài rồi, với quan hệ của Giang Thần và Tiêu Dao Vương, bây giờ quân đội đã ra quân rồi.
“Ra khỏi thành phố, mau chóng ra khỏi thành phố, rời khỏi trước khi Giang Trung bị phong toả.”
“Vâng.”
Tài xế tăng tốc, mau chóng rời đi.
Núi Ngũ Cốc.
Mộc Vinh thấy sắc mặt Giang Thần khó coi, bất giác nói: “Đại ca, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, bọn họ muốn nhắm vào anh, sẽ không làm khó chị dâu đâu.”
Giang Thần đã nghĩ đến việc sẽ có người phát cuồng, vì để giết anh mà không màng đạo nghĩa, bắt Đường Sở Sở để uy hiếp anh.
Anh đã phái một trăm người âm thầm bảo vệ cô rồi, không ngờ Đường Sở Sở vẫn bị bắt.
Bây giờ anh không thể gấp gáp, không thể tự làm mình rối loạn.
Mục đích kẻ địch bắt Đường Sở Sở là vì để giết anh, bọn họ sẽ không làm hại đến Đường Sở Sở, chỉ dùng Đường Sở Sở để uy hiếp anh mà thôi.
Anh tin rằng kẻ địch rất nhanh sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lúc này, điện thoại của Giang Thần vang lên.
Đây là số điện thoại đã được mã hoá.
Giang Thần thản nhiên nghe điện thoại: “Ai đó?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn: “Hắc Long, nếu muốn Đường Sở Sở sống sót, lập tức gỡ bỏ tất cả bố trí trong núi Ngũ Cốc, trói tay chờ bị bắt, nếu không, anh cứ đợi nhặt xác của Đường Sở Sở.”
Đối phương nói một câu rồi cúp máy.
Mộc Vinh lắc đầu, nói: “Là số điện thoại từ mạng ảo, chuyển địa chỉ IP mấy lần, không cách nào lần ra được vị trí cụ thể.”
Giang Thần hỏi: “Đã lần ra được định vị của điện thoại Sở Sở chưa?”

Mộc Vinh lắc đầu: “Điện thoại của chị dâu để trong xe BMW, định vị vẫn luôn dừng ở đường hầm Cửu Long.”
“Bỏ hết những người ở núi Ngũ Cốc.”
“Vâng.”
Mộc Vinh lập tức căn dặn xuống dưới.
Rất nhanh tất cả người ẩn nấp trong núi Ngũ Cốc đều đi hết, Giang Thần cũng đứng dậy, đi về phía Giang Mị đang trốn.
Anh rất nhanh đã đi đến hang động của Giang Mị.
Vỉ để đóng kịch, Giang Mị giả vờ bị súng bắn, ẩn nấp trong hang động.
Giang Thần xuất hiện, Giang Mị mau chóng đi ra, bất giác hỏi: “Anh Giang, sao anh lại đến đây lúc này?”
Sắc mặt Giang Thần trầm thấp, nói: “Hành động thất bại rồi, bọn họ đã bắt vợ tôi đi rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Giang Thần hơi thay đổi, nói: “Bọn họ muốn làm gì vậy, sao lại làm trái cả quy tắc cơ bản nhất, muốn bị người cùng ngành phong sát sao?”
Giang Thần bình tĩnh nói: “Bọn họ đều là nhắm vào tôi, cô đi trước đi, ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm.”
“Sao tôi có thể đi được.”
Giang Mị lắc đầu.
Chuyện này là do cô ta gây ra.
Nếu không phải cô ta muốn dẫn dụ Hắc Xà đến sớm, Đường Sở Sở sẽ không bị bắt.
“Tôi bảo cô đi.”
Giang Thần nói một cách kiên quyết.
Giang Mị bị hét đến ngẩn ra.
Sau khi ngơ ngác vài giây, cô ta mới phản ứng ra, gật đầu: “Ừm.”
Giang Mị mau chóng rời đi.
Giang Thần một mình chờ đợi ở đây.
Anh ngồi ở trước miếng nham thạch trước cửa động hút thuốc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

2.

Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
3.

Nhân Sinh Định Mệnh Chúng Ta Gặp Gỡ
4.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
=====================================
Trong bóng đêm chỉ có ánh đỏ yếu ớt hắt ra từ điếu thuốc.
Không lâu sau, Giang Thần phát hiện có người đến gần, anh nhìn bóng tối phía trước, lạnh giọng nói: “Ra đây hết đi.”
“Ha ha…”
Một tiếng cười lớn vang vọng: “Không hổ là Hắc Long, chúng ta vừa mới đến gần thì đã bị anh phát hiện ra rồi.”
Theo tiếng cười, một vài bóng người đi ra từ bóng tối.
Đám người này có nam có nữ, có người già, cũng có người trẻ.
Giang Thần biết đây là những sát thủ nằm trong top đầu của bảng xếp hạng sát thủ, bây giờ dáng vẻ này của bọn họ đều không phải là gương mặt thật, mà đều đã được cải trang.
Lúc này, điện thoại của Giang Thần vang lên lần nữa.
“Giang Thần, muốn Đường Sở Sở sống sót thì đừng phản kháng, trói tay chịu chết, anh sẽ lập tức nhìn thấy Đường Sở Sở ngay.”
Đối phương nói lời này xong thì cúp máy.
Giang Thần nhìn bảy tám người trước mắt, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường, sau khi hút xong một điếu thuốc anh mới đứng dậy.
Anh vừa đứng dậy, tám người trước mặt lập tức hơi lùi ra sau vài bước.
Giang Thần bình thản nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không ra tay đâu, đi thôi.”
Một người giả bước qua, ném ra một sợi dây thừng, lạnh giọng nói: “Tự mình trói đi.”
Giang Thần nhìn ông già đó một cái.
Anh vừa nhìn qua, ông già chỉ cảm thấy mình như bị thú dữ nhìn chằm chằm, cho dù ông ta thường ngày hay đi qua lại trên lưỡi dao, đã thấy việc sống chết đến rất quen thuộc, nhưng trong lòng vẫn run lên.
Giang Thần không để tâm mà nói: “Ông tự mình trói mình thử xem, để tôi học theo.”.