Long Vương Trở Lại

Chương 81: 81: Cho Tôi Mượn Mười Vạn Lính






Người phụ trách của bốn gia tộc lớn và không ít ông lớn của thế giới ngầm đã tụ họp tại căn biệt thự nơi này.

Người phụ trách nhà họ Tiêu, Tiêu Hác.

Người phụ trách đương nhiệm của nhà họ Vương, Vương Mạnh.

Người phụ trách đương nhiệm của nhà họ Châu, Châu Côn.

Người phụ trách đương nhiệm của nhà họ Triệu, Triệu Đông Lai.

Bốn người này, tuyệt đối là nhân vật số một số hai ở Giang Trung.

Ngoài những ông lớn đến từ Kinh Đô ra, những người này là ông lớn chân chính ở Giang Trung.

Song lúc này, trên mặt những người này đều lộ vẻ ngưng trọng.

Ngoài bốn người đó ra, còn có không ít người.

Có một người khoảng năm mươi tuổi, hơi mập, mặc áo ba lỗ màu trắng, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng, trên vai còn có một con vẹt đang đứng, trong tay thì đang nghịch một viên dạ minh châu màu trắng.

“Đoạn Vương Gia, bây giờ làm sao đây?”
Tiêu Hác nhìn người đàn ông trung niên đang nghịch viên dạ minh châu trong tay.

Ông ta không phải là ai khác, mà chính là Đoạn Bình, biệt hiệu Đoạn Vương Gia.

Đoạn Bình nhìn người đàn ông giống như hung thần ác sát bên cạnh, trên mặt có một vết sẹo dài, bàn tay còn bị chặt đứt một ngón, hỏi: “Anh Cẩu, anh thấy chuyện này thế nào?”
Ông ta là Mã Cẩu, biệt hiệu Cửu Chỉ Thiên.

Mã Cẩu lộ vẻ khinh thường, nói: “Có cái gì phải sợ chứ.”
Tiêu Hác nói: “Các ông không biết sự nghiêm trọng của sự việc đấy thôi.

Ngay cả em Tư của tôi cũng bị giết rồi, hiện tại nhà họ Tiêu tôi đã bị phong tỏa, cấm ra khỏi Giang Trung.”
Vương Mạnh nhìn ông ta một cái, hỏi: “Nhược Nhiên thật sự không chịu nói người đó là ai sao?”
Châu Côn cau mày nói: “Tiêu Dao Vương nhậm chức, đã xử bắn người đàn ông đeo mặt nạ quỷ rồi.

Kẻ đó sao vẫn tung tin ra? Chẳng lẽ người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó có đồng bọn?”
Mã Cẩu lộ vẻ hung ác, nói: “Tôi thật muốn nhìn xem, kẻ đó rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu.


Các vị yên tâm, trong tay tôi có hơn năm nghìn đàn em, tám ngày sau, chúng ta cùng nhau đến nghĩa trang nhà họ Giang.

Tôi thật muốn xem thử, hắn ta có thể làm gì tôi?”
Đoạn Bình gật đầu: “Ừm, tôi cũng đồng ý.

Trong tay tôi cũng có không ít người, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Tại đây còn có không ít người trong giới.

Những người đó đều là do bốn gia tộc lớn bỏ tiền mời đến.

“Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên, chúng tôi kiên quyết đứng về phía anh.

Phía tôi có thể điều động hơn một trăm anh em, đều là người có năng lực hàng đầu.”
“Tôi cũng có thể dẫn mấy chục người đến.”
“Thêm tôi, tôi dẫn ba trăm người.”
Những ông lớn trong giới ông một câu, tôi một lời.

Nghe thế, tộc trưởng của ba gia tộc lớn mới yên tâm hơn nhiều.1
Chỉ có Tiêu Hác là lộ vẻ lo lắng.

Bởi vì, ông ta chưa từng thấy Tiêu Nhược Nhiên sợ như vậy.

Ông ta cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng, chuyện đến nước này, ông ta đã không còn đường lui nữa.

Bảo ông ta dẫn thành viên trong gia tộc đi quỳ mấy ngày rồi tự sát, ông ta làm không được, ông ta chỉ có thể liều chết một phen.

“Hừ, tàn dư của nhà họ Giang…” Trên mặt Châu Côn nhà họ Châu mang theo một tia âm u, nói: “Tết trung thu, chỉ cần hắn ta dám đến nghĩa trang nhà họ lăng, tôi sẽ khiến cho hắn ta chôn theo nhà họ Giang.”
Triệu Đông Lai cười nói: “Có các ông lớn ở đây, tôi đã yên tâm rồi.

Các vị yên tâm, Triệu Đông Lai tôi nói được làm được.

Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn lần này, nhà họ Triệu tôi bằng lòng lấy ra ba mươi phần trăm cổ phần tặng các vị.”
Vương Mạnh nhà họ Vương cũng gật đầu, nói: “Nhà họ Vương tôi cũng lấy ra ba mươi phần trăm tặng các vị.

Lần này chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua cửa ai khó khăn.


Tôi thật muốn xem thử, tàn dư của nhà họ Giang này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu?”
“Ha ha…”
Trong biệt thự, truyền ra tiếng cười.

Mấy người đó như thể đã nhìn thấy kết cục của tàn dư nhà họ Giang.

Tiểu Hắc luôn phái người theo dõi bốn gia tộc lớn.

Cuộc họp bí mật của bốn gia tộc lớn không thể giấu được Tiểu Hắc.

Phòng khám Phàm Nhân.

Tiểu Hắc kể lại đầu đuôi chuyện bốn gia tộc lớn tụ họp cùng nhau bàn bạc.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần tối lại.

Bốp!
Đập một phát xuống bàn.

Bàn gỗ tan tành thành nhiều mảnh.

Bạch Tố ở bên cạnh sợ hãi run rẩy, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.

“Đại ca Giang, bốn gia tộc lớn, Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên đang tìm đường chết.

Theo như kết quả bàn bạc của bọn chúng, tết trung thu, số người đến nghĩa trang nhà họ Lăng khá nhiều, các thế lực gộp lại ít nhất cũng có một vạn người.

Chúng ta có cần phải ứng phó trước không?”
Sắc mặt Giang Thần u tối đến đáng sợ.

“Muốn chơi? Được thôi, vậy tôi sẽ chơi cùng các người thật vui vẻ.”
Giang Thần trầm mặt, lập tức phân phó: “Bảo Tiêu Dao Vương đến phòng khám Phàm Nhân gặp tôi.”
Tiểu Hắc nhìn Giang Thần một cái.

Muốn nói Tiêu Dao Vương không phải là cấp dưới của anh.


Nhưng, anh ta không có nói ra.

Anh ta đi đến một bên, lấy điện thoại điện cho Tiêu Dao Vương.

“Tiêu Dao Vương, đúng, lại là tôi.

Đại ca Giang nói bây giờ ông hãy đến phòng khám Nhân Phàm một lần.”
Tiêu Dao Vương mới từ quân khu về đến nhà, còn chưa ngồi xuống, đã nhận được điện thoại của Tiểu Hắc.

Ông ta tức đến mức đạp cửa biệt thự một cái, cửa nhà lập tức bị ông ta đạp vỡ.

“Nói với Giang Thần, ông đây không phải là cấp dưới của cậu ta, cậu ta không có quyền gọi tới gọi lui.”
Nghe thấy tiếng Tiêu Dao Vương đạp cửa, nghe thấy ông ta gào thét, Tiểu Hắc không khỏi xoay người nhìn Giang Thần phía sau lưng một cái.

Sau đó nỏi nhỏ: “Tiêu Dao Vương, tôi khuyên ông vẫn là mau chóng đến đây đi.

Bây giờ đại ca Giang đang ở bên bờ vực bạo phát rồi.

Nếu như anh ấy không kiềm nèn được lửa giận, Giang Trung này sẽ biến thành chiến trường biên quan Nam Hoang đó.

Đến lúc đó, ông có thể thu dọn được tàn cuộc không?”
“Mẹ nó…”
Tiêu Dao Vương tức giận quát lớn.

Trong lòng ông ta khó chịu.

Nhưng, ông ta thật sự không dám không đi.

Ông ta biết tính tình của Giang Thần.

Trận chiến hơn một năm trước đó, chính là giết đến mức uy danh lừng lẫy.

Ông ta thật sự không dám không đi.

Ông ta tức giận ném mạnh điện thoại, lập tức xoay người, phân phó: “Chuẩn bị xe, đến phòng khám Phàm Nhân.”
Sau khi gọi điện thoại xong, Tiểu Hắc đi tới trước mặt Giang Thần, cẩn thận nói: “Đại, đại ca Giang, hình như Tiêu Dao Vương tức giận rồi.”
Sắc mặt Giang Thần cũng hòa hoãn lại không ít, cười nhạt nói: “Nếu đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.

Ông ta cùng một cấp bậc với tôi, bây giờ lại bị tôi gọi tới gọi lui, khẳng định khó chịu.”
“Cũng phải.”
Tiểu Hắc ngồi xuống.

Hiện tại, anh ta có hơi đồng tình với Tiêu Dao Vương.


Thân là một trong Ngũ Đại Soái, sau khi được điều đến Giang Trung, lại không ngừng chùi đít cho Giang Thần.

Không biết vì sao, anh ta nghĩ lại thì có hơi buồn cười.

Tiêu Dao Vương đến rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã xuất hiện tại phòng khám Phàm Nhân.

Ông ta trầm mặt đi vào.

Tiểu Hắc lập tức đứng đậy nhường chỗ cho ông ta, còn lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa qua, cười nói: “Tiêu Dao Vương, chủ soái gọi ông đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tán dóc mà thôi, ông xụ mặt cho ai nhìn chứ?”
Tiêu Dao Vương không nhận lấy điếu thuốc, ông ta thản nhiên ngồi xuống.

Nhìn Giang Thần đang ngồi một bên, bắt chéo chân, chất vấn: “Giang Thần, Hắc Long… rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?”
Giang Thần cười thản nhiên, nói: “Thân là người đứng đầu ngũ quân, tọa trấn tại Giang Trung, không phải là ông chưa nghe được tin đồn đang lan truyền bên ngoài ngày hôm nay đấy chứ.”
Tiêu Dao Vương quả thật có nghe thấy tin tức lan truyền bên ngoài hôm nay rồi.

Chính là vì nghe được một số chuyện, nên khi Tiểu Hắc điện thoại cho ông ta, ông ta mới tức giận.

“Rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tiêu Dao Vương đứng bật dậy, gào lên.

Giang Thần liếc ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông gào cái gì mà gào, không phải là chuyện gì lớn, ngồi xuống nói.”
Tiêu Dao Vương biết, Giang Thần tìm ông, chắc chắn không có chuyện tốt.

Ông ta hít sâu một hơi, ngồi xuống.

Giang Thần châm một điếu thuốc, hút một hơi, thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì, đến ngày trung thu, ông điều mười vạn quân cho tôi dùng.”
“Không thể được.”
Tiêu Dao Vương quát: “Giang Thần, tôi cảnh cáo cậu, đây là Giang Trung, không phải Nam Hoang.

Cậu biết điều mười vạn quân sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”
“Tiểu Hắc!”
“Có tôi.”
“Truyền quân lệnh của tôi, điều năm mươi vạn quân từ Nam Hoang đến đây cho tôi.”
“Vâng.”
Nghe thế, Tiêu Dao Vương lập tức sợ hãi, vội vàng nói: “Hắc Long, tôi xin cậu, cậu đừng giày vò tôi nữa.

Mười vạn quân đúng không, tôi cho cậu.

Nhưng… cậu phải đảm bảo với tôi, tuyệt đối không thể xảy ra án mạng.

Tôi sẽ coi như đây là một buổi diễn tập.”
Giang Thần cười nói: “Yên tâm, chết không bao nhiêu người đâu, nhiều nhất là mấy chục thôi.”.