Chương 794
Cảnh sát đi rồi, Ngân Mị được Mộc Vinh đưa về Giang Trung trị thương.
Những người còn lại cũng hơn ba giờ sáng mới về phòng nằm nghỉ.
Đường Sở Sở qua phòng Hứa Tinh, chỉ còn lại Giang Thần một mình trong phòng.
Một đêm tĩnh lặng cứ thế mà trôi qua.
Sáng hôm sau.
Lần này Hứa Tinh tổ chức gặp mặt, thứ nhất là vì cô ta ở nước ngoài đã nhiều năm không liên lạc với bạn bè, nhân cơ hội này muốn gia tăng mối quan hệ.
Thứ hai là vì giúp Hắc Long Giang Thần lập bia tế Hắc Long.
Cô ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Tại một ngọn núi cách làng Long Tuyền khoảng 3km.
Trong một khu rừng rậm rạp.
Cây cối xung quanh đều đã bị đốn xuống từ trước.
Vài công nhân đang sửa sang lại phần mộ, những người này đều là do Từ Thanh thuê.
Bên trên phần mộ có đề một dòng chữ rõ ràng: ”Mộ của Hắc Long Giang Thần.”
Giang Thần đứng một bên nhìn cảnh này, trong lòng như cảm thấy không mấy dễ chịu.
Mọi người bắt đầu làm lễ tế.
Giang Thần đi tới một chỗ cách đó không xa, ngồi xuống tảng đá, anh rút một điếu thuốc, châm lên và hút, đơn thương độc mã phả ra làn khói thuốc phiền muộn.
Trước mộ phần.
Hứa Tinh đi tới, đứng trước tấm bia, trong đầu cô ta lúc này bỗng hiện lên kí ức về từng câu chuyện cũ.
Trong lòng cô ta rất khó chịu, khóe mắt ướt đẫm, nước mắt cứ thế lăn dài xuống gò má.
Hứa Tinh đã đợi Giang Thần mười năm, đến cuối cùng lại là kết cục thế này đây.
Đường Sở Sở cũng cảm thấy hoảng hốt.
Hắc Long chính là người nhà họ Giang được cô cứu vào mười năm trước, là cái người đã thay đổi vận mệnh nửa đời người của cô.
Là người trước đây vẫn luôn ở đằng sau hỗ trợ, giúp đỡ cô.
Cô còn chưa có dịp cảm ơn Hắc Long một cách đàng hoàng thì anh ta đã chết rồi.
Đỗ Tiểu Quyên cũng trở nên trầm mặc.
Năm đó cô ta còn là một cô gái đầu gấu, học hành dở tệ.
Chính là nhờ Giang Thần đã cổ vũ, khích lệ cô ta, làm thay đổi cả nửa đời cô ta, vậy mà Đỗ Tiểu Quyên còn chưa được gặp Giang Thần, anh đã chết mất rồi.
Những bạn học lớp một đều rơi vào im lặng.
Năm đó, lớp trưởng lớp bọn họ chính là Hắc Long, anh đã vì quốc gia mà không ngại xông pha trận mạc, bảo vệ an toàn cho tổ quốc, cuối cùng lại bỏ mạng nơi biên giới.
Sau lễ truy điệu, mỗi người đều cắm xuống phần mộ một nén hương.
Mãi tới trưa, lễ tế mới kết thúc.
Trên đường trở về, Giang Thần dìu Đường Sở Sở, anh tỏ ra ân cần, quan tâm nhắc nhở: ”Vợ ơi, đường trên núi khó đi, em cẩn thận một chút kẻo ngã, hay là để anh cõng em?”
”Kh… không cần đâu.” Đường Sở Sở đỏ mặt, trước mặt bao nhiêu người mà làm vậy cô sẽ ngại chết mất.
Hứa Tinh chứng kiến cảnh này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Cô ta ngưỡng mộ Đường Sở Sở sao lại có được người chồng như Giang Thần, lúc nào anh cũng kề cạnh bên cô.
Đoàn người trở lại làng Long Tuyền.
Vốn dĩ, Đường Sở Sở định ăn trưa tại làng xong mới về.
Nhưng đột nhiên người nhà gọi điện thoại đến nói nhà họ Từ đang nhằm vào nhà họ Đường, sáng sớm hôm nay, người ở toàn án đã ra lệnh đóng băng toàn bộ tài khoản ngân hàng nhà họ Đường, còn nhấn mạnh việc đuổi cổ người nhà họ Đường ra khỏi căn biệt thự lớn, nói là phải dọn dẹp lại biệt thự, phục vụ việc đem nó mang đi đấu giá.
Đường Sở Sở nghe được tin này, cô lập tức báo lại ngay cho Giang Thần.
Giang Thần cau mày, hỏi: ”Sao lại như vậy, chẳng phải em đã trả xong số nợ cho nhà họ Từ rồi sao, sao bây giờ họ lại ra tay với nhà họ Đường?”
Đường Sở Sở lắc đầu: ”Em không biết, có thể là do hôm qua đã đắc tội với Hứa Khung, cho nên giờ anh ta mới mượn cớ đó để ra tay với nhà họ Đường.”
Giang Thần nói: ”Về xem thế nào.”
Đường Sở Sở nhanh chóng chào từ biệt mọi người.