Chương 792
Đinh Ngọc Long đi tới.
Dùng sức ôm lấy Hứa Tinh.
Hứa Tinh muốn phản kháng nhưng trước đó cô ta bị rắn độc cắn, lại bị Quan Tuyền bỏ thuốc, hiện giờ độc tố trong cơ thể còn chưa loại bỏ hoàn toàn, cả người cô ta không có chút sức lực, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Giờ phút này cả người Hứa Tinh không có sức lực, gần như đều sắp dựa vào trong lòng Đinh Ngọc Long.
Đinh Ngọc Long cười ha ha: “Ha ha, Hứa Tinh, đây là cô chịu không nổi sao, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cô sảng khoái.”
Đặt cô ta xuống giường, anh ta bắt đầu cởi quần áo.
Sau đó, nhìn sắc mặt sợ hãi của Đường Sở Sở, gương mặt xinh đẹp biến sắc, anh ta nở nụ cười dâm đãng nói: “Cô yên tâm, sẽ sớm đến lượt cô thôi.”
Giang Thần và Ngân Mị trở về khách sạn Sơn Trang.
Trên đường trở về, Giang Thần lập tức nhận thấy có gì đó không ổn, anh nhìn thấy rất nhiều người lạ mặt ở cửa Sơn Trang.
Anh vội vã trở lại khách sạn.
Khi bước vào, Giang Thần thấy tất cả các cầu thang đều có người canh giữ.
Anh không chút do dự xông về phía bọn họ.
Nhanh chóng vọt tới lầu hai, đạp ngã không ít người.
Đi tới phòng Hứa Tinh, nhìn thấy trước cửa cũng có mấy người canh giữ.
Trong phòng.
Đinh Ngọc Long đã cởi đồ ra.
Anh ta cười ha ha, nhìn hai con cừu nhỏ, nói: “Bảo bối, anh tới đây…”
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Anh ta xoay người hét lớn.
Vừa xoay người, cửa phòng đã mở ra, một người đàn ông bình tĩnh đi vào.
“Giang Thần, cuối cùng anh cũng trở về rồi, ông đây tìm anh rất lâu…”
Đinh Ngọc Long còn chưa nói xong, Giang Thần đã bước tới, anh bắt lấy anh ta, mạnh mẽ ném về phía cửa sổ.
Đinh Ngọc Long đập vào cửa sổ.
Thủy tinh lập tức vỡ nát, thân thể anh ta trực tiếp bay ra ngoài, từ lầu hai rơi xuống đất.
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Sau khi kêu vài tiếng, giọng nói lập tức nhỏ đi.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Giang Thần đến kịp thời, nhìn Đường Sở Sở đang co rúm trên giường, thấy trên mặt Đường Sở Sở có dấu bàn tay, anh lập tức giận dữ: “Ông đây phế nó.”
Anh đi thẳng về phía cửa sổ và nhảy ra khỏi tầng hai.
“A…”
Bên ngoài, truyền đến tiếng rên rỉ đầy đau đớn.
Nghe được tiếng rên rỉ, Hứa Tinh và Đường Sở Sở không khỏi run lên.
Rất nhanh, Giang Thần đã vội vã trở về.
“Vợ à, không có việc gì, tên đó đã bị anh phế rồi.”
“Ông xã, anh, anh giết người?” Sắc mặt của Đường Sở Sở trở nên trắng bệch.
Giang Thần hơi dừng tay, nói: “Không đâu, anh ta rơi từ lầu hai xuống, gãy xương, nhiều lắm thì chỉ chấn động não một chút, hiện giờ chân thứ ba cũng bị phế đi, từ đây về sau, anh ta chính là kẻ tàn phế.”
“Này, Giang Thần, tôi chính là nạn nhân, anh tốt xấu gì cũng nên quan tâm tôi một câu được không?”
Giang Thần nhìn Hứa Tinh một cái.
Thấy cô ta mặc quần áo ngủ gợi cảm, nhưng quần áo rất hoàn chỉnh, không bị cởi ra, làm sao có thể bị hại.
“Nhiều lắm chỉ mới ôm một chút, cũng không có gì to tát.” Giang Thần thản nhiên nói.
“Anh…”
Hứa Tinh tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Giang Thần lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Lá gan của Đinh Ngọc Long quá lớn, cư nhiên lại dám dùng khói mê làm ngất nhiều người như vậy.