Chương 788
Giang Thần đứng dậy, đi về phía con đường để trở về.
Anh cũng không sốt ruột, chậm rãi bước đi.
Bỗng ngay lúc này, tiếng súng vang lên.
Vẻ mặt của Giang Thần khẽ thay đổi, thân thể nhanh chóng tiến lên, đi đến trước một cây cổ thụ, bật mạnh người, trong nháy mắt đã trèo lên cây cổ thụ.
Anh nhanh chóng trèo lên, ẩn nấp trong cành cây rậm rạp giống như một con khỉ.
Một bóng đen từ xa nhanh chóng chạy tới.
Đây là nữ sát thủ đã rời đi trước đó.
Cô ta bị bắn vào ngực, đang dùng tay che vết thương, liều lĩnh chạy trốn vào núi sâu.
Giang Thần đứng trên cây lớn, nhìn thấy rất rõ ràng.
Anh nhìn thấy phía sau có một người đàn ông đuổi theo cô ta, trên người người này cũng mang mặt nạ, trong tay còn cầm một khẩu súng lục.
Sau khi anh ta đuổi theo tới nơi này thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn xung quanh, kêu to: “Mị, cô nên biết, nhiệm vụ thất bại thì chỉ có con đường chết, đây là quy tắc của tổ chức, lập tức bước ra đây.”
Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Giang Thần đứng trên cây cổ thụ, nghe rõ ràng.
“Nhiệm vụ thất bại sẽ phải chết sao?”
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đây là tổ chức nào, sao có thể có quy tắc đáng sợ như vậy?
Giang Thần ẩn nấp trên cây, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng anh biết nữ sát thủ đã thất bại trong việc ám sát anh thì thứ chờ đợi cô ta chính là cái chết.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để mua chuộc lòng người.
Cách đó không xa, núp sau một cái cây lớn.
Nữ sát thủ đưa tay ôm ngực, máu tươi tràn ra một lượng lớn.
Cô ta đã bị bắn, nếu tình hình này kéo dài thì cô ta sẽ không kiên trì được bao lâu.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn thấy vết máu trên mặt đất, chậm rãi đi tới, rất nhanh đã đi tới trước cây cổ thụ mà nữ sát thủ đang lẩn trốn.
“Mị, cô phải biết quy tắc, ám sát thất bại thì chỉ có con đường chết, nhưng cũng phải xem tình hình, cô vốn có thể sống sót, nhưng lại để cho kẻ địch tháo mặt nạ, để kẻ địch nhìn thấy bộ mặt thật của cô, dựa theo quy tắc của tổ chức, cô nhất định phải chết.”
Nữ sát thủ bước ra khỏi cái cây lớn.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trước mắt, nói ra từng chữ một: “Mấy năm nay tôi đã vì tổ chức mà lập rất nhiều công lao, chỉ bởi vì mặt nạ bị tháo mà giết tôi sao? Đó chính là Hắc Long, xác suất ám sát anh ta thành công không tới một phần trăm.”
“Quy tắc chính là như vậy.”
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, giơ súng lên, hướng về phía nữ sát thủ.
Vụt!
Tiếng xé gió vang lên.
Một cây kim bạc bắn ra, chuẩn xác ghim vào sau đầu người đàn ông đeo mặt nạ.
Cơ thể của anh ta từ từ trượt xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Cuộn lên rất nhiều bụi.
Giang Thần chậm rãi đi tới.
Nữ sát thủ nhìn Giang Thần một cái, cuối cùng cô ta cũng không kiên trì được nữa, ngã quỵ xuống đất.
Giang Thần đi tới, nhìn nữ sát thủ vừa ngã xuống đất, lại nhìn quần áo cô ta bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ngồi xổm xuống, xé quần áo cô ta ra.
Trên ngực cô ta có một vết thương chảy máu đầm đìa.
“Cũng may mạng cô lớn.”
Giang Thần mở miệng nói.
Trong tay áo có một sợi dây thép gai trượt ra, một đầu dây thép gai trực tiếp lan về phía vết thương nữ sát thủ, trực tiếp tiến vào trong cơ thể cô ta.
Đầu đạn được dây thép gai kéo ra.
Ngay sau đó, Giang Thần lấy ra kim bạc, cầm máu cho cô ta, bảo vệ tâm mạch của cô ta.