Chương 781
Tương tự như vậy, anh cũng điểm phần đùi của cô ta, rồi di chuyển ngón tay từ trên xuống dưới tận lòng bàn chân cô ta.
Sau khi điểm xong tám huyệt đạo, cộng thêm châm cứu, sơ bộ đã có thể đẩy được hết chất độc ra bên ngoài.
Lúc này Hứa Tinh đã tỉnh táo hơn nhiều.
Sau khi định thần lại cô ta trông thấy Giang Thần trước mặt, dường như vẫn còn cảm nhận được cảm giác lúc nãy khi Giang Thần động vào người mình, Hứa Tinh giơ tay ra định tát và mặt Giang Thần một cái, mắng: “Thằng khốn, anh định làm gì tôi đấy?”
Giang Thần kịp thời chặn lại cái tát đó của cô ta.
Anh nhạt nhẽo đáp: “Tôi cứu cô, vậy mà cô lại lấy oán báo ân?”
“Anh, anh cứu tôi?”
Hứa Tinh nghi ngờ.
Đột nhiên cô ta nhớ ra, chuyện mình và Quan Tuyền cùng nhau đi vào phòng, nhưng những chuyện sau đó, cô ta lại không có ấn tượng gì nữa.
“Có thể cử động được thì ngồi dậy đi, về phòng mặc thêm quần áo vào người ấy, cô ăn mặc như này làm bọn đàn ông muốn phạm tội hết lượt rồi!”
Giang Thần bỏ lại một câu rồi xoay người đi về phía cửa, anh mở cửa đi ra, giọng nói còn kéo dài ngân vang đâu đây.
“Người đâu mau tới đây, mau tới đây, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giang Thần không muốn chuyện này ảnh hưởng gì tới Hứa Tinh, chỉ là anh muốn thanh minh sự trong sạch của bản thân, đồng thời thanh minh cả cho Đường Sở Sở.
Tiếng hô này đã thu hút không ít người.
Sau khi Hứa Tinh ngồi dậy, cô ta nhìn thấy Quan Tuyền đang la ó đau đớn trên sàn nhà, lúc này chẳng cần nghĩ cô ta cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tinh vội vàng chạy theo ra cửa.
Vừa mới tới cửa phòng, Hứa Tinh bỗng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cô ta ngả vào người Giang Thần, kịp thời túm lấy anh mới có thể đứng vững.
Cô ta rã rời dựa vào Giang Thần mới không bị ngã.
Rất nhiều người nghe thấy tiếng kêu bèn lập tức xông tới.
Đường Sở Sở cũng tới rồi.
Thấy Hứa Tinh gần gũi quá đỗi với Giang Thần, cô hơi sững người.
Giang Thần trông thấy Đường Sở Sở bèn vội vàng đẩy Hứa Tinh ra, sau đó nhanh chân chạy tới chỗ cô.
Hứa Tinh mất điểm tựa cứ thế ngồi bệt xuống sàn, cô ta bám vào tường, cố gắng gượng dậy, khuôn mặt tỏ ra oán trách: “Giang Thần, đồ khốn, đỡ tôi một lát thì anh chết à?”
Giang Thần tới chỗ Đường Sở Sở, giải thích: “Sở Sở, không phải như những gì em thấy đâu.”
Đường Sở Sở nhìn anh đầy giận dỗi, sau đó cô nhanh chóng chạy tới chỗ Hứa Tinh hỏi: “Tinh Tinh, cậu sao thế?”
Hứa Tinh lắc đầu: “Tớ, tớ cũng không biết, cậu hỏi Giang Thần, anh ta biết rõ.”
Nghe xong, mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Thần.
Ai ai cũng nhìn anh đầy nghi hoặc.
Không phải Hứa Tinh đang được Quan Tuyền chữa trị sao, tại sao Giang Thần lại chạy tới phòng Quan Tuyền, lại còn từ trong xông ra?
Mấy người lớp một đi vào trong phòng.
Bọn họ nhìn thấy Quan Tuyền đang nằm trên sàn nhà kêu đau, bèn lập tức tới đỡ anh ta dậy.
“Giang Thần, thằng khốn kiếp nhà cậu, sao lại đánh người?”
“Chuyện này mà không có lời giải thích thì không xong đâu!”
Mấy người lớp một cứ oang oang cái miệng.
Quan Tuyền cố nhịn đau, vừa ăn cướp vừa la làng: “Tôi đang chữa trị cho Hứa Tinh, đột nhiên anh ta trèo từ cửa sổ vào muốn làm hại Tinh Tinh, tôi cố gắng ngăn anh ta lại thì bị anh ta đánh thành ra như bây giờ.”
“Được lắm Giang Thần, hóa ra cậu là con người như vậy!”
“Đúng là đồ khốn nạn!”
Một đám đàn ông xúm lại mắng chửi Giang Thần, đồng thời nhìn sang Hứa Tinh.
Quá gợi cảm, quá mê người rồi, thảo nào Giang Thần có thể làm ra chuyện đó.
Thật ra mấy tên đàn ông ở đây cũng từng nghĩ tới chuyện đó, có điều chỉ dám suy nghĩ vớ vẩn chứ nào có gan hành động.