Chương 777
Quan Tuyền dũng cảm túm lấy con rắn độc nhỏ, đập một phát vào tường, tiếp theo xông tới dẫm mấy cái lên con rắn, con rắn bị anh ta dẫm chết tươi, sau đó anh ta lại cầm con rắn lên, đi tới vứt xuống trước mặt Giang Thần.
“Thằng khốn, đây là gì?”
Đường Sở Sở nhìn sang Giang Thần: “Đây là…”
Cô nhớ lúc rời khỏi phòng trên bàn không hề có chiếc hộp nào, sao trở về lại có rồi?
“Hóa ra thật sự là Giang Thần.”
“Đúng là lòng dạ ác độc.”
“Này rõ ràng là rắn độc, có thể gây chết người, rốt cuộc lòng dạ anh ta ác tới mức nào vậy?”
Có vài bạn học bắt đầu mắng chửi, đồng thời né xa khỏi chỗ Giang Thần và Đường Sở Sở đang đứng.
Hứa Tinh được người khác dìu, nhìn thấy Giang Thần và Đường Sở Sở, cô ta tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu: “Sở Sở, cậu muốn tớ chết sao? Tớ có chỗ nào mắc tội với cậu?”
“Tinh Tinh, cậu nghe tớ giải thích, không phải như vậy, tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Đường Sở Sở hoang mang giải thích.
“Đủ rồi.” Hứa Tinh lạnh giọng, nói: “Đường Sở Sở, đủ rồi, tới luôn nghĩ cho cậu, muốn cậu tìm được người đàn ông tốt, cậu lại kết hợp với chồng cậu hại tớ, lần này may mà có anh Quan, chứ không thì tớ đã trở thành trò đùa của hai người rồi!”
Quan Tuyền đi tới, nhắc nhở: “Tinh Tinh, sau này em nên cẩn thận khi kết bạn, đừng có với ai cũng toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ như vậy, Đường Sở Sở và Giang Thần không đáng để làm bạn với em đâu!”
Hứa Tinh nhìn Đường Sở Sở và Giang Thần, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, cô ta hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Hứa Tinh nhìn Đường Sở Sở và Giang Thần, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, cô ta hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Những bạn học khác thi nhau chỉ trỏ mắng chửi.
Chửi Giang Thần và Đường Sở Sở là loại chó má mất dạy.
Đường Sở Sở uất ức sắp phát khóc.
Sau khi mọi người rời khỏi, cô mới bật khóc ngon lành.
“Tại sao, tại sao lại như vậy chứ?”
Giang Thần đi tới, vỗ vai cô an ủi: “Chút chuyện nhỏ, không cần để tâm, chúng ta tự biết mình trong sạch là được.”
Giang Thần không quan tâm người khác nghĩ gì.
“Nhưng, nhưng mà đây rõ ràng là ngậm máu phun người, em thật sự không thể thanh minh nổi cho bản thân mình!”
Giang Thần vẫn an ủi cô: “Không sao, anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, minh oan cho chúng ta.”
Giang Thần không mở miệng giải thích là bởi vì anh thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Đây là phòng riêng của anh, chìa khóa chỉ có một chiếc, và anh là người giữ nó.
Hơn nữa quả thực đã tìm thấy có rắn độc trong phòng anh, không có bằng chứng xác thực thì dù anh có giải thích thế nào cũng không ai thèm tin.
Sau khi rời khỏi phòng Giang Thần, Quan Tuyền bắt đầu đi lấy lòng Hứa Tinh.
“Tinh Tinh, giờ em thấy trong người thế nào, có còn choáng váng không? Anh thật sự không tin tưởng Giang Thần, mặc dù anh ta đã giải độc giúp em nhưng anh cứ có cảm giác anh ta còn âm mưu gì đằng sau, để an toàn thì trước hết anh sẽ đưa em về phòng, kiểm tra tổng thể cho em, được không?”
Đầu Hứa Tinh đúng thật là vẫn còn hơi choáng.
Cô ta lo lắng chất độc vẫn còn sót lại đâu đó trong cơ thể nên gật đầu đồng ý: “Ừm.”
Nghe xong, Quan Tuyền nhếch miệng nở nụ cười xảo trá vì đạt được kế hoạch.
Chỉ cần Hứa Tinh vào phòng anh ta.
Anh ta sẽ mượn cớ cho Hứa Tinh uống thuốc.
Cô ta uống thuốc xong, anh ta sẽ mặc sức giày vò.
Sau đó anh ta sẽ đặt máy quay lén, như vậy sẽ khiến cô ta không dám hé răng tố cáo.
Thậm chí anh ta không cần dùng máy quay để uy hiếp thì sau này cũng sẽ được Hứa Tinh chiều chuộng miễn phí.
Nghĩ tới đây, anh ta bỗng cảm thấy khoai khoái trong lòng.