Chương 774
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đêm nay một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Tinh quỳ dưới háng mình là Quan Tuyền đã sướng đến phát điên lên.
“Đừng có đụng vào cô ta.” Giang Thần quát lớn.
Quan Tuyền không vui rồi, anh ta dừng lại, hét lên: “Được, tôi không quan tâm chuyện này nữa, anh đợi mà nhận xác cô ta đi.”
Nói xong, Quan Tuyền đứng sang một bên, thật sự làm ngơ.
Còn Hứa Tinh lại bắt đầu kêu lên những tiếng đau đớn.
Bạn học hai lớp bắt đầu thi nhau chỉ trích.
“Giang Thần, anh đang làm gì vậy?”
“Ở đây không có việc của anh, cút đi.”
“Đừng có làm chậm trễ thời giờ bác sĩ chữa bệnh nữa.”
Thấy nhiều người đứng về phía mình, Quan Tuyền tỏ ra đắc ý, anh ta cười nhạt, nói: “Thằng nhãi, tôi nhắc nhở anh, cô ta trúng độc nặng, còn không mau chữa trị sẽ thành phế nhân, một khi chất độc lan tới não gây ra tử vong, cho dù có sống được tiếp thì sẽ trở thành kẻ ngu si đần độn.”
Quan Tuyền bắt đầu hù dọa.
Giang Thần lườm anh ta một cái, rồi lại nhàn nhạt nói: “Không đến lượt anh nói, cũng không đến lượt anh nhúng tay vào, chỉ là chút độc tố lại có thể làm khó tôi ư?”
“Ha ha.”
Đột nhiên Quan Tuyền cười rộ lên.
“Chút độc tố? Được lắm, vậy thì tôi muốn xem xem anh làm cách nào giải độc, làm thế nào cứu được Hứa Tinh.”
Dứt lời anh ta lắc đầu thở dài.
“Haizz, đáng tiếc một người đẹp như Hứa Tinh lại phải chịu thương tổn rồi.”
Quan Tuyền nói vậy, bạn học hai lớp lại càng sốt ruột hơn.
Thậm chí có vài đồng chí nam đi tới định lôi Giang Thần đi, miệng quát: “Thằng nhãi, biến ngay cho tao.”
“Chỗ này không phải chuyện của anh.”
“Anh là ai?”
“Đường Sở Sở, cậu cũng thật là, sao lại nhìn trúng loại phế vật như thằng chồng cậu vậy chứ.”
Đường Sở Sở nhìn mọi người, nói: “Chồng tớ cũng là bác sĩ, hơn nữa tay nghề của anh ấy rất cao, không hề thua kém ai, tớ tin anh ấy có thể cứu được Hứa Tinh.”
“Cậu tin tưởng có tác dụng sao?”
“Xảy ra chuyện cậu có chịu trách nhiệm không?”
Giang Thần bất ngờ quát lớn: “Câm miệng hết cho tôi.”
Một tiếng quát của anh vang lên, mọi người đều im bặt lại.
Giang Thần đi tới chỗ Hứa Tinh, liếc qua vết thương ở đùi cô ta, đồng thời quan sát cả những biểu hiện khác của cô ta.
Nghiêm túc quan sát sắc mặt Hứa Tinh.
Đoạn lại vạch mí mắt cô ta lên xem con ngươi.
Tiếp theo kéo cổ tay cô ta, bắt mạch.
“Rắn hoa hổ?”
Giang Thần híp mắt.
Theo những gì anh biết thì rắn hoa hổ là động vật được thuần nuôi, độc của rắn này được coi là một loại thuốc dẫn, có thể kết hợp cùng dược liệu khác để chữa bệnh.
Nhưng con rắn này lại có chất kịch độc.
Người bị trúng độc này nếu trong vòng một giờ đồng hồ không giải được độc thì chất độc sẽ lan khắp cơ thể rồi chết.
Anh nhìn sang Quan Tuyền.
Quan Tuyền ra vẻ đắc ý, nói: “Sao, không có cách nào đúng không? Tôi nói cho anh nghe, hiện giờ tôi đang rất tức giận đấy, sẽ không giúp đâu.”
Quan Tuyền đã ăn chắc Giang Thần rồi.
Để xem tên phế vật này chữa như nào?
Cuối cùng vẫn quay lại cầu xin anh ta.
Như vậy thì anh ta có thể đường đường chính chính về phòng với Hứa Tinh rồi.
Sau khi giải độc cho cô ta xong, Quan Tuyền sẽ cho cô ta uống thuốc, đến lúc đó Hứa Tinh sẽ do anh ta mặc sức chơi đùa.