Long Vương Trở Lại

Chương 773




Chương 773

Quan Tuyền đi vào cái bàn trước, nhìn Hứa Tình nằm ở trên bàn, dáng người gợi cảm, mê người. Anh ta không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, trong thần sắc có một chút tham lam.

“Có được không đấy, đưa đi bệnh viện sớm chút đi, chậm trễ thì sợ không kịp?”

“Đưa đi bệnh viện cái gì, từ nơi này đến nội thành bệnh viện phải đi hơn hai giờ, đưa đến bệnh viện thì người ta đã chết.”

Không ít người mở miệng.

“Có đệ tử Mặc thần y quan môn ở đây, hẳn là không có việc gì.”

Quan Tuyền hơi hơi dừng tay, ý bảo mọi người yên tĩnh.

Mọi người yên tĩnh lại, anh ta mới mở miệng nói: “Yên tâm đi, chỉ bị rắn độc cắn mà thôi, rất đơn giản, tôi có thể lo được.”

Quan Tuyền nói vậy, mọi người mới yên tâm hơn chút.

Giang Thần vừa tới cũng chứng kiến được tất cả.

Đường Sở Sở kéo anh lại, giọng điệu khẩn cầu nói: “Chồng ơi, anh mau cứu cô ấy đi.”

Giang Thần xua tay, nói: “Cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào khác, không cần vội, cứ xem đi rồi nói sau.”

Quan Tuyền nhìn Hứa Tinh đang nằm trên giường.

Cô ta bị rắn độc cắn, hơn nữa vị trí bị cắn lại là bắp đùi.

Da thịt cô ta trắng ngần, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu vằn lên trông rất sợ.

Lúc này chỗ đùi bị rắn cắn đã sưng phồng lên, vết cắn chuyển sang màu đen, độc tố màu tím đen không ngừng lan rộng ra.

Quan Tuyền dùng tay ấn chặt lấy vùng xung quanh miệng vết thương của Hứa Tinh.

“A!”

“A!”

Hứa Tinh đau tới mức hét toáng lên.

Quan Tuyền vội vàng nói: “Hứa Tinh, không sao đâu, có anh ở đây em sẽ không chết, vết thương của em đặt biệt, nên anh phải dùng phương pháp đặc thù mới ép được chất độc trong người em ra ngoài, như này đi, anh đưa em vào phòng, rồi sau đó anh sẽ chuyên tâm chữa trị cho em.”

Hứa Tinh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô ta luôn có cảm giác chập chờn muốn ngủ.

Cô còn cảm nhận được sự đau đớn truyền từ vết thương bị rắn cắn lên khắp phần cơ thể phía trên, cô ta biết mình trúng độc, nếu không mau giải độc thì chắc chắn sẽ chết.

“Hứa Tinh, em đồng ý không, đồng ý thì anh sẽ đưa em đi?”

Bên tai truyền đến tiếng nói.

Cô ta đột ngột mở trừng mắt, đập vào mắt mà một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ngực nở cuồn cuộn.

“Ừ.”

“Ừ.”

Hứa Tinh mê man, khẽ ừ một tiếng.

Dứt lời, Quan Tuyền bèn ôm lấy Hứa Tinh.

Giang Thần nhìn thấy thế không khỏi cau mày.

“Làm gì vậy?”

Đột nhiên anh nói rồi đi tới.

Mặc dù trước giờ Hứa Tinh vẫn luôn không ưa anh, còn mấy lần gây ra phiền phức cho anh, nhưng dẫu sao cô ta cũng là bạn thân của Đường Sở Sở, là phó tổng giám đốc của Thời Đại Khoa, anh làm sao có thể giương mắt đứng nhìn cô ta rơi vào tay Quan Tuyền được?

Quan Tuyền dừng lại nhìn Giang Thần, nói: “Không thấy tôi đang đưa cô ấy vào phòng bệnh để trị thương sao? Cô ấy trúng độc rắn cắn, tôi phải dùng phương pháp đặc thù để chữa cho cô ấy, là phương pháp của thầy dạy tôi truyền lại, người ngoài không được nhìn.”

“Giang Thần, anh làm gì đấy, đừng làm loạn nữa.”

“Anh không thấy đùi Hứa Tinh đã sưng tấy hết cả lên rồi sao, còn độc tố tím đen kia nữa, nếu tiếp tục chậm trễ, để xảy ra chuyện, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

“Bác sĩ Quan, anh mau đưa cô ấy vào chữa trị đi.”

Không ít người đồng loạt mở miệng nói.

Quan Tuyền nhìn Giang Thần, nhàn nhạt nói: “Nghe thấy chưa, xảy ra chuyện anh gánh nổi trách nhiệm không?”

Nói rồi anh ta lại bế Hứa Tinh lên.