Chương 770
Anh bị đánh thức, xoay người bò dậy, thấy sắc mặt Đường Sở Sở lạ lạ, không khỏi hỏi: “Vợ, làm sao vậy, có phải bị bắt nạt hay không, ai bắt nạt em, nói cho chồng đi, chồng đi xả giận giúp em.”
“Chồng…”
Đường Sở Sở mặt ủ mày ê, vẻ mặt tủi thân, nước mắt lưng tròng.
Giang Thần kịp thời ôm cô, kéo cô vào trong lòng ngực, ôm cô, an ủi nói: “Làm sao vậy, nói cho anh đi.”
“Vừa, vừa rồi người đại diện của Thái Khôn tới tìm em…”
Đường Sở Sở kể lại mọi chuyện.
Đường Sở Sở kể lại mọi chuyện.
“Cái gì?”
Giang Thần giận tím mặt.
Thái Khôn tìm chết, dám nhớ thương vợ của anh.
“Vợ, em chờ đi, anh giúp em hết giận.”
Đường Sở Sở ngăn Giang Thần lại kịp thời: “Chồng, anh đừng làm loạn, anh ta là đại minh tinh, là nhân vật của công chúng. Nếu anh đánh anh ta, xảy ra chuyện lớn, anh sẽ bị fan hâm mộ dìm chết.”
Giang Thần hơi hơi dừng tay, cười nói: “Vợ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không đánh nhau, anh đi giảng đạo lý, em đợi ở phòng đi.”
Giang Thần nói xong, xoay người đi.
Đường Sở Sở cũng không có cách nào, đành phải chờ ở phòng, chờ tin tức tốt của Giang Thần.
Giang Thần đi tới phòng 203, gõ cửa.
Giang Thần hơi hơi dừng tay, cười nói: “Vợ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không đánh nhau, anh đi giảng đạo lý, em đợi ở phòng đi.”
Giang Thần nói xong, xoay người đi.
Đường Sở Sở cũng không có cách nào, đành phải chờ ở phòng, chờ tin tức tốt của Giang Thần.
Giang Thần đi tới phòng 203, gõ cửa.
Trong phòng, Thái Khôn nghe được tiếng đập cửa, rất vui mừng, nói: “Chị Hồng ra tay, em rất yên tâm, nhanh như vậy Đường Sở Sở đã tự đưa mình tới cửa rồi.”
“Khôn Khôn, buổi tối em thả lỏng một chút cho tốt đi. Trong khoảng thời gian này em cũng nhịn nhiều rồi.”
“Được, cảm ơn chị Hồng.”
Thái Khôn cười, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa phòng ra, phải ôm Đường Sở Sở vào trong lòng ngực mới được.
Nhưng mà, nhìn thấy người đứng trước cửa, anh ta trợn tròn mắt.
Thái Khôn còn tưởng rằng là Đường Sở Sở, không ngờ lại là Giang Thần.
“Ơ, chủ tịch, sao anh lại tới đây?”
Thái Khôn hơi hơi thất thần, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mời Giang Thần vào phòng.
Giang Thần thản nhiên đi vào.
Thái Khôn hét lớn: “Chị Hồng, mau, mau pha cà phê đi, chủ tịch tới.”
Chị Hồng nghe được tiếng kêu, vội đứng dậy, nhìn lại hướng cửa. Cô ta thấy Giang Thần, sắc mặt không khỏi khẽ thay đổi, đây chính là chủ tịch phía sau Thời Đại Khoa, một ông chủ có giá trị con người trên ngàn tỷ.
Cô ta không dám chậm trễ.
“Chủ tịch, mau ngồi đi.”
Nói xong thì đi pha cà phê.
Thái Khôn đứng ở một bên, khuôn mặt đẹp đẽ nở nụ cười: “Chủ tịch, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nên lộn xộn ở Thời Đại Khoa, xin anh cho tôi một cơ hội.”
Giang Thần hơi hơi dừng tay.
“Chuyện lần trước, tôi không để ở trong lòng.”
Thái Khôn vô cùng vui mừng: “Cảm ơn chủ tịch tha thứ.”
Chị Hồng đã bưng cà phê đã đi tới, nghe thấy Giang Thần nói không so đo, cô ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi tay dâng cà phê lên: “Chủ tịch, mời anh dùng.”
Giang Thần chỉ một bên cái bàn.
Chị Hồng đặt lên bàn.
Thái Khôn nhìn chị Hồng ẩn ý.