Chương 764
“Mà này, mười năm qua cô thế nào rồi?”
Nhìn thấy bạn học của mình, cũng khơi gợi lên ký ức của Giang Thần, anh không nhịn được hỏi thăm.
“Tôi, tôi sao?”
Đỗ Tiểu Quyên hơi sửng sốt, sau đó nói: “Hồi đó, tôi viết thư tình cho lớp trưởng Giang Thần, nhưng lại bị từ chối, lớp trưởng Giang Thần nói, muốn theo đuổi cậu ấy, thì đầu tiên thành tích học tập cần phải vượt cậu ấy đã, nhưng mà, thi đại học năm đó, tôi chỉ đạt hơn một trăm điểm thôi.”
Đỗ Tiểu Quyên cũng không biết mình tại sao lại muốn nói những cái này cho Giang Thần.
Chỉ là những chuyện này đã ở trong lòng cô ta quá lâu rồi, muốn tìm người để than thở.
“À…”
Giang Thần cười nhẹ, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đỗ Tiểu Quyên thở dài: “Tôi không biết, lớp trưởng Giang Thần biến mất, về sau tôi mới biết được nhà cậu ấy xảy ra chuyện, đến năm thứ hai, tôi học lại, tôi ghi nhớ lời dạy của lớp trưởng, tôi bắt đầu cố gắng học lại, trong năm thứ hai, tôi thành công thi vào đại học Hạ.” Giang Thần hơi kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng cô gái lông bông lưu manh ăn mặc không theo phong cách chính thống lại học hành chăm chỉ và được nhận vào học viện cao đẳng cao nhất ở Trung Quốc.
“Làm tốt lắm.” Giang Thần nhìn dáng vẻ đơn thuần của Đỗ Tiểu Quyên, tán thưởng nói.
“Cảm ơn.”
Đỗ Tiểu Quyên mỉm cười.
Hai người trò chuyện rôm rả.
Đúng lúc này, có người bước tới gần Đường Sở Sở, trêu ghẹo cười nói: “Sở Sở, chồng cậu đang bị mê hoặc kia, cô ta tên là Đỗ Tiểu Quyên, mười năm trước chính là cô gái lông bông lưu manh, chuyện môn đi dụ dỗ đàn ông, bây giờ nhìn chồng của cậu đánh nhau giỏi quá, nên mới đi câu dẫn, cậu phải cẩn thận đấy.”
Đường Sở Sở khẽ cười nói: “Đang họp lớp mà, chỉ là cùng nhau tán gẫu thôi, không sao cả.”
Cô tin tưởng vào Giang Thần.
“Sở Sở, cậu thật là rộng lượng.”
“Sở Sở, nói cho chúng ta biết về người chồng vô dụng của cậu đi, cậu xinh đẹp như thế này, nhà họ Đường cũng là gia tộc lớn, làm sao có thể tuyển được con rể này?”
Một nhóm bạn cùng lớp bắt đầu buôn chuyện.
Nói đến Giang Thần, Đường Sở Sở trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Cô đính chính: “Chồng tớ không phải vô dụng đâu, anh ấy chỉ là tên thấp kém chân chính thôi, nếu như anh ấy muốn, thì anh ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi, chỉ là anh ấy không muốn theo đuổi những thứ hư danh này thôi.”
Đường Sở Sở nói đúng sự thật.
Nhưng các bạn cùng lớp không tin, Giang Thần là người như thế nào, thế giới bên ngoài đã sớm đồn đại.
Một nhóm bạn học tụ họp với nhau.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm.
Hai lớp hơn một trăm người, cộng với một số người nhà, ước chừng khoảng một trăm năm mươi người đã tập trung tại hội trường, bắt đầu dùng bữa.
Vào lúc này Thái Khôn cũng xuất hiện, bắt đầu ca hát cổ vũ.
Dựa theo thỏa thuận, anh ta cần hát hai mươi bài.
Tính ra thì giá mười vạn một bài hát.
Có Thái Khôn ca hát cổ vũ, không khí tại hội trường rất sôi động.
Thái Khôn cũng bước ra khỏi sân khấu đã được dựng sẵn, đi tới trước bàn ăn, một bên hát, một bên vỗ tay cùng mọi người, như thể đây là một buổi hòa nhạc.
Thái Khôn đến bàn của Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh cũng rất cao hứng, anh ta vội vàng đặt bát đũa trong tay xuống để đứng lên, muốn vỗ tay với Thái Khôn.
Nhưng anh ta chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ nên có chút kích động, anh ta lúi húi, đặt bát đũa không cẩn thận, làm cho canh đổ đầy trên tay của anh ta, dầu bắn tung tóe người Thái Khôn.
Vào lúc này tiếng hát đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái Khôn tối sầm lại.
Anh ta là một người có thói quen sạch sẽ, thích mọi thứ sạch sẽ, với lại anh ta cũng rất không thích một số người hâm mộ có chút nghèo.
Bây giờ quần áo của anh ta đều dính đầy dầu mỡ, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh hoảng sợ, liên tục xin lỗi: “Tôi rất xin lỗi.”