Chương 759
Anh nhìn vẻ mặt mang ý pha trò của Đinh Ngọc Long, bình thản mở miệng nói: “Nên tính thế nào thì tính như vậy, ba vạn, ba mươi vạn, hay là ba trăm vạn mày cứ nói một câu, nhưng người của mày đánh cậu ấy bao nhiêu quyền, đá cậu ấy bao nhiêu cước thì mày phải nhận của tao bấy nhiêu quyền, bấy nhiêu cước.”
Đinh Ngọc Long bị lời nói của Giang Thần dọa cho ngây người.
Nếu không biết thân phận của anh, anh ta quả thật cho rằng Giang Thần là nhân vật lớn nào đó.
Sau khi thoáng ngây người, anh ta phản hồi lại ngay.
Anh ta biết thân phận của Giang Thần, là con rể ở rể của nhà họ Đường, là một thằng rác rưởi vô dụng.
Tuy rằng nhà họ Đường có chút tiền, nhưng đó là chuyện của quá khứ.
Hiện tại nhà họ Đường cũng gặp phiền hức đủ điều, còn thiếu nợ không ít tiền, sắp phá sản rồi.
Sau khi nghĩ kỹ những việc này, anh ta híp mắt nhìn Giang Thần: “Ba trăm vạn mà mày nói, mày lấy ra ba trăm vạn đền cho bạn gái tao, tao chịu mấy quyền của mày có phải sợ.”
“Chồng ơi…” Em gái du côn ăn mặc gợi cảm, trang điểm quyến rũ nọ tức khắc kéo tay Đinh Ngọc Long.
Trước đấy cô ta đã thấy được bản lĩnh của Giang Thần ở cửa sơn trang.
Ngay cả mấy người vệ sĩ của Hứa Khung cũng được thêm đến trong nháy mắt, cô ta lo Đinh Ngọc Long không cách nào nhận được mấy quyền này.
Đinh Ngọc Long hơi dừng lại, nói: “Không sao, thằng nhãi này cũng chỉ là thằng rể ở rể của nhà họ Đường, là đồ bỏ đi, bây giờ nhà họ Đường cũng nợ đùm đề, căn bản là không lấy ra nổi một xu cắc nào, cho dù có tiền cũng sẽ không đưa cho cái thằng vô dụng làm màu này.”
Đinh Ngọc Long đã nhìn thấu chuyện này.
Giang Thần đến tham gia họp mặt lớp, một người cũng chẳng quen biết, cũng không có ai để ý anh.
Anh thế này là đang tìm cơ hội để làm màu lôi kéo sự chú ý.
Sự việc ồn ào thành ra như vậy, Hứa Tinh cũng lười quan tâm.
Dù sao Đinh Ngọc Long không phải người tốt gì cho cam.
Đồng thời cô ta cũng chán ghét Giang Thần.
“Sở Sở, chúng ta đừng đụng vào, qua bên kia ngồi xem trò vui đi.” Hứa Tinh lôi kéo Đường Sở Sở bỏ đi.
“Nhưng, chuyện này…”
Khuôn mặt Đường Sở Sở lộ vẻ khó xử.
Cô biết bản lĩnh của Giang Thần, ra tay mấy quyền thì Đinh Ngọc Long này chẳng phải sẽ tàn phế hay sao, nhưng cô không muốn Giang Thần lại gây chuyện.
Cô còn chưa nói xong đã bị Hứa Tinh mạnh mẽ lôi đi.
Hứa Tinh mặc kệ, những người khác càng không dám quan tâm, đều đứng một bên xem trò vui.
Thậm chí có người đã chuẩn bị sẵn hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa hóng hớt.
“Làm liền ba trăm vạn, tài khoản bao nhiêu, tao chuyển cho mày luôn.” Giang Thần nhìn Đinh Ngọc Long ngông cuồng vênh váo, khóe miệng nhếch lên phác họa một nụ cười thản nhiên.
Đinh Ngọc Long thầm thì trong lòng.
“Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có ba trăn vạn?”
Anh ta dò xét Giang Thần, nhìn từ đầu xuống chân, nhìn thế nào cũng không giống người có ba trăm vạn.
Sau một thoáng suy tư, anh ta cho một số tài khoản ngân hàng, Giang Thần trực tiếp lấy di động ra chuyển ba trăm vạn cho tài khoản này.
Rất nhanh Đinh Ngọc Long đã nhận được thông báo đã nhận được tiền của ngân hàng, anh ta nhìn tin nhắn đến, trên mặt mang theo vui sướng.
“Ha ha, ba trăm vạn, thật sự có ba trăm vạn, cái thằng ngu này vậy mà thật sự chuyển cho tao ba trăm vạn.”
Đinh Ngọc Long kích động nhảy dựng lên.
Người vây quanh hóng hớt cũng kinh ngạc nhìn Giang Thần.
Thật sự chuyển ba trăm vạn?
Thế này là bị ngu rồi phải không?
Khi không cho Đinh Ngọc Long ba trăm vạn?
Mà Giang Thần thì xoay người nhìn Lâm Tử Minh bị đánh sưng tím mắt mũi.
“Một, hai, ba…”
Anh đang đếm số dấu chân trên người Lâm Tử Minh, số vết thương trên mặt cậu ta.
“Ba mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi.”