Chương 750
Đường Sở Sở quở trách: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết”
Giang Thần chỉ cười cười, chứ không nói nhiều.
“Đúng rồi, anh cũng từng là tướng quân Nam Hoang, từng cộng sự với Hắc Long mà, anh kể chuyện của anh ấy cho em nghe đi.”
Giang Thần bảy phần bất lực.
Kể chuyện của mình, nhưng kể chuyện gì mới được?
“Em muốn biết chuyện gì?”
Đường Sở Sở suy nghĩ rồi nói: “Ai cũng đồn anh ấy cái thế vô song, y thuật có một không hai, anh kể về chuyện này đi.”
Giang Thần cũng không biết phải nói gì.
Nhưng Đường Sở Sở hiếu kỳ như vậy, nên ít nhiều gì anh cũng phải kể đôi chút.
“Người đời chỉ biết thực lực anh ấy cái thế vô song, nhưng không ai biết anh ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có được nó, em biết không, trong lúc binh lính của anh ấy đang nghỉ ngơi, thì anh ấy lại vác trăm kí trên lưng rồi chạy bộ xuyên núi”
“Hằng ngày, quân Hắc Long phải tham gia huấn luyện năm tiếng đồng hồ, nhưng riêng Hắc Long thì là mười lăm tiếng đồng hồ.”
“Thù hận còn nặng trên vai anh ấy, anh ấy muốn báo thù.”
“Anh ấy thẹn với một cô bé, là cô bé đã kéo anh ấy ra khỏi vụ hỏa hoạn, nhưng rồi anh ấy lại không màng đến an nguy của cô bé ấy, mà chỉ lo nhảy xuống sông, mười năm nay anh ấy vẫn luôn tự trách, anh ấy muốn bù đắp cho cô bé ấy.”
Đường Sở Sở biết cô bé mà Giang Thần nói là mình.
Cô không ngờ Hắc Long lại có nhiều chuyện như vậy.
Giang Thần tiếp tục nói: “Hắc Long chinh chiến sa trường vừa để trở về trong vinh quang, vừa để báo thù, và cũng vừa để báo ân, bù lại những thiệt thòi mà anh đã nợ cô bé năm xưa”
Nói xong, khoé mắt Giang Thần bắt đầu thấy cay cay.
Nhớ lại những gì anh đã trải qua trong suốt những năm qua, anh thật sự rất muốn oà khóc.
Đường Sở Sở thì ngờ vực.
“Anh là cấp dưới của Hắc Long, có chuyện gì anh ấy cũng kể cho anh, thế tại sao người cưới em không phải là anh ấy mà là anh.”
Vừa nói xong cô đã hối hận mà vội vàng giải thích: “Chồng à, em không hề có ý gì khác, anh đừng có để bụng”
Giang Thần cười, anh nói: “Anh lấy em, tất cả đều là trùng hợp. Anh vừa bị giáng chức, trở lại thành phố Giang Trung thì hay tin nhà họ Đường kén rể. Biết được cô dâu là em, lại chợt nhớ đến cô gái đã cứu mạng chủ soái mà anh ấy từng kể, chủ soái đối xử với anh không tệ, anh ấy luôn muốn bù đắp cho cô bé năm xưa, với cả anh cũng không nhẫn tâm nhìn em bị người khác ăn hiếp.”
“Cho nên anh quyết định ở rể nhà họ Đường, cam tâm tình nguyện chịu đủ mọi uất ức trong nhà họ Đường mà không một lời oán thán, tất cả là vì muốn báo đáp ơn tri ngộ của Hắc Long?” Đường Sở Sở nói.
Cuối cùng Đường Sở Sở cũng biết tại sao Hắc Long Giang Thần biết cô đã kết hôn, biết tại sao anh ấy không cưỡng cầu cô, thì ra là bởi vì chồng của cô – Giang Thần của hiện tại chính là cấp dưới của Hắc Long Giang Thần, anh ấy không muốn làm ra chuyện đập chậu cướp hoa, nhất là khi đó là hoa của cấp dưới mình.
Giang Thần cười cười, không nhiều lời, mặc cho Đường Sở Sở nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Chờ giải quyết xong những chuyện phiền phức hiện tại, đợi đến khi Trung Quốc hoàn toàn yên ổn thì anh sẽ công bố tất cả.
Đến lúc đó anh sẽ chính thức ở ẩn, cùng Đường Sở Sở tổ chức một hôn lễ hoành tráng chấn động thế giới.
Làng Long Tuyền là địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Giang Trung.
Sâu trong núi Long Tuyền thuộc Giang Trung có một suối nước nóng thiên nhiên, đây là thánh địa nghỉ dưỡng được nhiều kẻ nhà giàu lui tới.
Vì để tổ chức buổi họp lớp này, Hứa Tinh đã mạnh tay chi hẳn vài triệu nhân dân tệ bao trọn Long Tuyền, đồng thời cũng chi ra rất nhiều tiền để mời Thái Khôn đến biểu diễn.
Biết trong buổi họp lớp được bao ăn, bao ở, còn có thể được nghe minh tinh hát miễn phí, những bạn học cả hai khối lớp của trường Giang Trung mười năm trước đều tới đông đủ.
Kẻ nghèo thì đến ăn chực, uống chùa.
Kẻ giàu thì đến để nhân cơ hội này khoe mẽ, thể hiện cho bạn học thấy bây giờ mình có bao nhiêu tiền, thành công thế nào.
Những bạn học lớp A sau khi biết Giang Thần của lớp bọn họ chính là Hắc Long, sau buổi họp lớp sẽ lập bia và lễ truy điệu cho Giang Thần, thì đều tới tham gia.
Giang Thần và Đường Sở Sở xuất phát khá trễ.
Lúc đến làng Long Tuyền thì đã hơn bốn giờ chiều.
Bên ngoài làng Long Tuyền đã tập hợp được kha khá người.
Những người này đều là những bạn học đến sớm.
Bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm lớp A, và một nhóm lớp B.
Mặc dù năm đó cũng từng học chung trường, nhưng mười năm trôi qua, dường như không còn nhớ mặt nữa, chỉ còn nhớ những bạn cùng lớp.
Hơn nữa hàng năm mỗi lớp đều có họp mặt, nên mọi người cùng lớp cũng nhớ mặt nhau.
“Có người đến nữa rồi kìa?”
“Ai vậy?”
“Wow, nhìn con Lamborghini có giá hơn năm triệu nhân dân tệ kia kìa, chắc đây là chiếc sang trọng nhất từ nãy tới giờ.”
“Là ai vậy ta, là người lớp A hay lớp B?”
Hai nhóm người đứng bên ngoài sơn trang, nhìn chiếc xe ở xa đang lái tới, khẽ thầm thì.
Chiếc xe thể thao Lamborghini chạy đến và dừng ở bãi đậu xe trước cửa, một chàng trai anh tuấn thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc vest sang trọng xuống xe.
“Đây, đây không phải là Ngô Tử Thông của lớp B sao?”
“Đúng là Tử Thông của lớp chúng ta”
“Nghe nói giờ cậu ta có tiền dữ lắm, tự mình mở công ty, hằng năm kiếm lợi lên tới vài tỷ đồng”
Người của lớp B vui vẻ bước ra chào hỏi Ngô Tử Thông.
Còn người của lớp A thì lại là tỏ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhiều người tới như vậy, nhưng những người có tiền đều là người của lớp B.
Xe tốt nhất của lớp bọn họ cũng chỉ có giá hai trăm ngàn nhân dân tệ, một cái bánh xe của người ta đã bằng chiếc xe của họ rồi.
Người lớp B nhìn hai mươi mấy người lớp A với thái độ khinh bỉ.
Xe tốt nhất của lớp bọn họ cũng chỉ có giá hai trăm ngàn nhân dân tệ, một cái bánh xe của người ta đã bằng chiếc xe của họ rồi.