Chương 747
Tiêu Dao Vương đính chính: “Không phải đích thân điều quân giúp cậu ta giải quyết phiền phức, mà là nhận được tin báo có tổ chức phi pháp tụ tập”
“Tiêu Dao Vương, anh quản hơi nhiều rồi đó, giờ anh đã là tổng soái của năm quân khu lớn, những chuyện đó là nhiệm vụ của lực lượng cảnh sát vũ trang khu vực, tôi hi vọng sau này anh bớt bao đồng lại, đừng làm việc tùy tiện thế nữa. Nếu không, một khi bị truy cứu trách nhiệm thì chính là tội lớn, nói một cách nghiêm trọng thì mũ quan của cậu khó mà giữ được…”
Tiêu Dao Vương hiểu rằng mục đích Thiên Tử tới đây là để hỏi tội ông.
Lý do cùng là vì ông đã giúp Giang Thần.
Đối mặt với chất vấn của Thiên Tử, Tiêu Dao Vương thản nhiên nói: “Lực lượng cảnh sát vũ trang ấy hả? Bọn họ dám quản chuyện của thương minh năm tỉnh sao? Thương minh năm tỉnh ngang ngược hoành hành khắp năm tỉnh, một tay che trời suốt bao năm qua, tôi không đào sâu gốc rễ là đã nể mặt thế lực đó lắm rồi.”
“Tiêu Dao Vương, thế cục bây giờ khác rồi, hy vọng anh biết chút thức thời.”
Thiên Tử cũng không nhiều lời, vừa dứt lời ông ta đã cầm lấy mũ trên bàn và đứng lên rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, Tiêu Dao Vương mới lấy điện thoại gọi cho Giang Thần.
“Cậu đang ở đâu?”
“Mới rời khỏi bệnh viện quân khu, sao vậy?”
“Chờ đó, tôi lập tức tới gặp cậu”
Tiêu Dao Vương cúp điện thoại, sau đó thay đồ bình thường rồi ra ngoài.
Giang Thần đang chờ ở cửa bệnh viện quân khu.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe thương vụ bình thường xuất hiện trước mặt anh, cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Dao Vương vẫy tay: “Lên xe!”
Sau khi Giang Thần lên xe, Tiêu Dao Vương lấy một điếu thuốc đưa cho anh.
Giang Thần nhận lấy và hỏi: “Sao vậy, có chuyện à?”
Sắc mặt Tiêu Dao Vương trông rất nghiêm trọng, nói: “Hôm nay có người tới tìm”
“Hả?”
Giang Thần nghe vậy thì có chút hứng thú, anh hỏi: “Ai vậy?”
“Điền Long trưởng ban hành chính, còn có cả Thiên Tử nữa”
Giang Thần cười nhẹ, chuyện này đã nằm trong dự đoán của anh.
Tiêu Dao Vương nói tiếp: “Hai người này lần lượt đại diện cho chính trị và quân đội, bọn họ đồng thời cảnh cáo tôi bớt lo chuyện của cậu lại”
“Ừ” Giang Thần gật đầu và nói: “Chuyện này cũng nằm trong dự đoán, sắp tới ông cũng đừng quan tâm chuyện của tôi nữa”
Tiêu Dao Vương khó hiểu, ông ta hỏi: “Tôi chỉ tự hỏi, tại sao lúc cậu chưa rời chức thì không chống đối cậu, mà đến khi cậu rời chức thì lại chống đối”
Giang Thần liếc nhìn Tiêu Dao Vương rồi nói: “Không hiểu sao ông ngồi lên vị trí ngũ đại soái được luôn á, công nhận hay thật ấy chứ. Đạo lý đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu, ông cứ từ từ suy ngẫm đi, chừng nào ông ngẫm ra là hiểu liền à”
Nói xong, Giang Thần mở cửa xe bước xuống.
Tiêu Dao Vương ngồi trên xe hút thuốc.
Ông đang suy nghĩ, suy nghĩ những lời Giang Thần nói, và ngẫm nghĩ những lời của Điền Long và Thiên Tử.
Ông là quân nhân, chỉ có cho mình nhiệt huyết, chưa bao giờ nghĩ tới mưu mô, cũng chẳng quan tâm đến chuyện chính phủ, cho tới nay, ông luôn giữ khuôn phép, phấn đấu sức lực xây dựng quốc gia.
Nhưng ông ta cũng không ngốc.
Chỉ cần suy nghĩ thấu đáo một chút là có thể hiểu ra ngay.
Ông nghĩ tới sự đặc biệt của quân Hắc Long.
Quân Hắc Long được thành lập từ ba mươi năm trước, đây là quân đội độc lập với bất kì quân khu nào, quyền lực rất lớn, hơn nữa chủ soái Hắc Long qua các nhiệm kỳ đều được kế thừa hình kiếm.
Ông nghĩ tới cái chết của đại tướng Hắc Long tiền nhiệm.
Đây là chuyện của mười năm trước.
Mười năm về trước, chủ soái đầu tiên của quân Hắc Long tử trận, thế lực của Nhà nước Trung Quốc lần nữa gột rửa.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Tiêu Dao Vương cũng hiểu rồi.
Giang Thần nói rất đúng, nhấp định phải chọn phe.
Cuối cùng, ông ta cũng đã hiểu phe cánh mà Giang Thần muốn ám chỉ là gì.