Chương 744
Cả nhà ăn bữa sáng, sau đó đến bệnh viện thăm Đường Tùng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Đường Tùng tốt hơn nhiều.
Nhưng muốn hồi phục sức khỏe thì cần dưỡng bệnh trong thời gian dài.
Hơn nữa bác sĩ còn nói, sau này có thể xuống giường đi lại hay không cũng phải xem tình trạng hồi phục của sức khỏe cậu ta.
Nếu hồi phục tệ thì sau này cậu ta sẽ phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Trong phòng bệnh, Ngô Mẫn khóc đến chết đi sống lại.
Đường Tùng an ủi nói: “Bà xã, em khóc cái gì? Lần này anh có thể nhặt lại được cái mạng đã là không tệ rồi, em hãy suy nghĩ thoáng chút đi.”
Sau khi trải qua lần sống chết này, Đường Tùng đã suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều, nói với vẻ tự trách: “Đây đều là do anh tự chuốc lấy, không trách người khác được.”
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Giang Thần.
Trên mặt mang theo sự cảm kích.
“Anh, anh rể, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải có anh, bây giờ em đã trở thành người chết, nằm trong phòng để xác rồi.”
Một tiếng anh rể khiến trong lòng Giang Thần vô cùng hài lòng, bất giác đứng thẳng người lên.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, có vẻ thằng nhóc này đã tỉnh ngộ rồi.
“Cô tránh ra, để tôi xem xem.”
Anh đi về phía giường bệnh.
Ngô Mẫn đang khóc như mưa lập tức đứng dậy.
Giang Thần nhìn đôi chân của Đường Tùng, rồi nhìn tay của cậu ta, sau đó kiểm tra cơ thể của cậu ta.
Đường Tùng vừa mới phẫu thuật, đúng như những gì bác sĩ nói, có thể hồi phục hay không, sau này có thể xuống giường đi lại hay không, cần phải xem khả năng hồi phục của bản thân cậu ta.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Thần cười nói: “Không sao, cậu có thể hồi phục. Trở về tôi sẽ kê một đơn thuốc, bảo Ngô Mẫn đi bốc thuốc, rồi nấu cho cậu, cứ dùng thuốc theo quy trình trị liệu là có thể hồi phục.”
Nghe thấy vậy, Đường Tùng vô cùng vui mừng.
Cậu ta biết Giang Thần chính là Hắc Long.
Khả năng của Hắc Long có một không hai, y thuật đứng đầu thế giới.
Cậu ta cũng đã từng nhìn thấy khả năng và y thuật của Giang Thần.
Khi Vĩnh Nhạc xảy ra chuyện lần trước, Giang Thần đã dễ dàng giải trừ nguy cơ của Vĩnh Nhạc bằng y thuật của mình.
“Cảm, cảm ơn anh rể.”
Đường Tùng vội mở miệng, nói: “Bà xã, còn không mau cảm ơn anh rể.”
Ngô Mẫn nhìn Giang Thần một cái, hừ lạnh một tiếng.
Cảm ơn?
Nếu lần này không phải vì Giang Thần, chồng cô ta đã không xảy ra chuyện rồi.
“Em có thái độ gì vậy?” Đường Tùng đột nhiên không vui, trách móc Ngô Mẫn: “Anh cảnh cáo em, đừng có trưng vẻ mặt ủ dột đó ra, sau này nhìn thấy anh rể thì phải kính trọng, kính trọng đó có biết chưa?”
“Bỏ đi.”
Giang Thần hơi phất tay, nói: “Cậu đang bị thương, đừng tức giận.”
“Vẫn là anh rể rộng lượng.” Đường Tùng tỏ vẻ cảm kích.
Đường Sở Sở nghi hoặc khi thấy thái độ của Đường Tùng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước kia cậu ta tìm mọi cách để gây khó dễ, mắng mỏ Giang Thần, sao bây giờ lại kính trọng anh như vậy?
Mở miệng câu nào cũng anh rể.
“Anh rể, anh trăm công nghìn việc, không còn việc gì thì trở về đi, đi làm việc của anh đi.”
Có Giang Thần ở đây, Đường Tùng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Sở Sở, chúng ta về trước nhé?”
Đường Sở Sở nói: “Anh đến công ty trước đi, em cũng không có việc gì nên muốn ở đây với em trai thêm một lúc nữa.”
“Sở Sở, chúng ta về trước nhé?”