Long Vương Trở Lại

Chương 74: 74: Em Gái Thích Thì Tặng Cho Em Gái Luôn






Trương Luân gật đầu: "Ừm, chuyện rất nghiêm trọng, nghe nói tên rác rưởi Giang Thần này mượn xe vị cấp lớn nào đó, tới lúc người đó trở lại thì tài xế, cấp trên của Giang Thần cũng đều sẽ bị đưa ra tòa án quân sự."
"Hả?"
Đường Sở Sở bị dọa sợ rồi.

Cô bất giác nắm chặt lấy tay của Giang Thần.

Còn Lâm Y lại liếc qua Trương Luân, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Xét xử Hắc Long?
Ai dám?
Giang Thần và Đường Sở Sở xuất hiện dẫn tới sóng gió lớn.

Bởi vì nhà họ Đường hiện tại đã trở thành trò cười của Giang Trung này rồi.

Đường Thiên Long làm một tấm thiệp mời giả tới tham dự buổi lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, Giang Thần lại xách một chiếc xe để ra vẻ, còn coi đó như là đồ của mình mà ra oai.

"Giang Thần, chính là anh phạm tội nhưng chớ có làm liên lụy Sở Sở, anh vẫn nên li dị với Sở Sở đi, anh vốn dĩ không xứng với cô ấy."
Trương Luân tiếp tục mở miệng nói.

Trong lòng anh ta cũng có dự định riêng.

Có yêu đương cùng với Lâm Y đi nữa, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện anh ta xảy ra gì đó với Đường Sở Sở ở trong tối.

"Ông xã, làm sao bây giờ?" Đường Sở Sở thật sự sợ rồi.

Bởi vì cô biết được Giang Thần phạm tội, nếu như phía trên truy cứu thì sẽ phiền phức rồi.

Giang Thần kéo tay của cô, an ủi: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, nếu thật sự có chuyện gì thì anh cũng sẽ không liên lụy tới em đâu."
"Úi giời ơi, đừng nói nữa, đi vào trong ngồi đi." Lâm Y kéo tay của Đường Sở Sở, đích thân dắt cô vào nhà hàng.

"Lâm Y..." Trương Luân đuổi theo.

Vì buổi tiệc rượu lần này mà Lâm Y đặt biệt bao trọn tầng tám.

Sau khi lên tới tầng tám, Giang Thần tìm một khu nghỉ ngơi.

Anh ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra chơi Plant vs Zombie.


Mà Đường Sở Sở thì bị Lâm Y kéo đi.

Giới thiệu cô với bạn bè của mình làm quen.

Những người này thật sự đều là cậu ấm cô chiêu giàu có, trong đó cũng có rất nhiều người là từ thủ đô chạy tới.

Sau khi Giang Thần tới, bạn cùng lớp của Đường Sở Sở cũng lật đật tìm tới.

Nhận ra cả bọn cũng đều biết rồi, bọn họ có thể nhận được thư mời hoàn toàn là vì nhờ mặt mũi của lớp trưởng Trương Luân.

Bọn họ không quen biết Lâm Y, cũng không dám đi tới chào hỏi.

Nhưng mà, bọn họ biết Trương Luân, cho nên đều vây xung quanh Trương Luân.

"Lớp trưởng Trương, dạo này tôi thất nghiệp, anh có thể giúp tôi tìm một công việc ở công ty dược phẩm Vạn Thịnh của nhà anh được không, một nhân viên đơn giản thôi là được rồi."
"Tôi thấy Đường Sở Sở bây giờ cũng rất đẹp, khí chất không thua gì Lâm Y.

Lớp trưởng Trương, tôi cảm thấy anh hoàn toàn có thể theo đuổi được đó, vừa qua lại với Lâm Y, vừa có thể ò í e với Đường Sở Sở."
"Lớp trưởng, thể diện của anh thật sự là lớn ghê đó, nhờ có anh mà chúng tôi mới có thể tới chỗ sang trọng như này.

Đây chính là nhà hàng cao cấp Giang Trung, bàn tiệc ở đây, một bàn chí ít cũng hai triệu nhỉ?"
"Lớp trưởng, anh còn chưa đi tỏ tình với Lâm Y đi, đây chính là cơ hội tốt đó."
Bạn học năm nhất đều đứng vây quanh Trương Luân, không ngừng nịnh hót.

Nhận được vô vàn lời nịnh hót đó, Trương Luân cảm thấy mình rất có lời.

Lúc này đây, anh ta cảm thấy rất khoan thai.

Anh ta thật sự cho rằng là Lâm Y nể mặt của anh ta mới mời toàn bộ bạn học năm nhất tham gia tiệc rượu sinh nhật này.

Anh ta buộc lòng phải đi tỏ tình rồi.

Dường như cũng đã nghĩ đến cảnh tượng mình lấy nhẫn kim cương ra tỏ tình, rồi Lâm Y bên này sẽ gật đầu đồng ý.

Nghĩ tới đây, cả người anh ta cũng kích động theo.


"Lớp trưởng, nhanh đi tỏ tình đi."
Dưới sự thúc giục của không ít người, Trương Luân cũng một bụng tự tin.

Anh ta quét mắt nhìn khắp cả hiện trường, thấy Lâm Y đang đứng cùng với một vài người phụ nữ khác, vừa cười vừa nói chuyện.

Anh ta lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước, đi về phía người kia dưới sự chăm chú của rất nhiều ánh mắt.

Trương Luân đi tới trước mặt Lâm Y.

"Hm?"
Lâm Y nhìn qua Trương Luân.

Người kia mặc âu phục màu trắng, da dẻ của anh ta vốn rất đẹp, ngũ quan cũng khá là tinh tế, kiểu tóc làm theo kiểu mấy anh chàng siêu sao Hàn Quốc, rất có khí chất.

Dưới không ít những ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trương Luân quỳ một gối xuống.

"Lâm Y, từ lần đầu nhìn thấy em, dáng vẻ của em đã khắc sâu vào trong đầu của anh rồi.

Anh lúc nào cũng mơ thấy em, cuộc sống có em, anh như có cả thế giới này, không có em, cả thế giới với anh như cũng không tồn tại nữa.

Anh biết em cũng yêu anh, bây giờ, anh chính thức bày tỏ lòng mình ở ngay trước mặt em.

Lâm Y, làm bạn gái anh đi."
"Wao..."
"Thật là lãng mạn."
"Nếu tôi là Lâm Y thì tốt quá rồi."
"Wao, thật là lãng mạn quá, chừng nào thì người yêu trong mơ của tôi mới xuất hiện đây."
Một vài cô gái ở hiện trường đó không ngưng xuýt xoa, cảm động đến sắp khóc.

Hận bản thân mình không thể là Lâm Y.

Lâm Y ở đây mỉm cười.

Cô ta nhìn Trương Luân quỳ một chân xuống đất mà hai tay ôm trước ngực, bày ra vẻ mặt trêu chọc: "Trương Luân, là ai cho anh tự tin đó vậy, anh cảm thấy mình có chỗ nào xứng được với tôi?"
"Năng lực? Theo như tôi biết thì dù nhà họ Trương mấy người có chút tiền của, nhưng mà anh cũng là một cậu ấm ngồi bát vàng, là cậy vào gia thế của nhà họ Trương thôi chứ không có tài cán gì."

"Tài sản? Với chút tài sản của nhà họ Trương mấy người thậm chí còn không sánh nổi với công ty con của nhà họ Lâm chúng tôi."
"Anh lấy dũng khí từ đâu vậy?"
"Còn tự tin nữa, đào ở đâu ra thế?"
Giọng nói của Lâm Y vang vọng khắp nơi.

Trương Luân nghe như thế, lập tức trợn tròn hai mắt.

Kịch bản câu chuyện không phải như thế mà.

Không phải là vì người này thích anh ta mới mời anh ta, mời cả lớp của anh ta tới tham gia buổi tiệc sinh nhật này sao?
Người này còn đích thân đứng ở cửa ra vào chờ anh ta nữa kia mà.

Vây, vậy làm sao có thể từ chối anh ta được?
Bị từ chối, còn bị vả mặt thẳng thừng, Trương Luân có hơi ngơ ngác, quỳ trên mặt đất nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại.

"Ha ha..."
"Nghe nói, cậu chủ Trương theo đuổi Lâm Y rất lâu, tới tập đoàn Trường Sinh tặng hoa lại bị đuổi ra ngoài rất nhiều lần, anh ta lại dám tỏ tình ở ngay tiệc sinh nhật của Lâm Y, thật sự là không biết đào đâu ra can đảm nữa.

Lẽ nào anh ta không biết sự chênh lệch của nhà họ Trương và nhà họ Lâm sao?"
"Cũng đúng nha, đến cả cậu chủ Cổ là Cổ Dật Hiên mà tổng giám đốc Lâm còn thấy chướng mắt, huống chi là Trương Luân."
Nghe có rất nhiều người đang bàn tán về mình, Trương Luân cũng cuống lên rồi.

Anh ta sốt ruột, đầu đổ đầy mồ hôi.

"Lâm Y, không phải như vậy đâu, nhất định là em đang thử thách anh thôi đúng không.

Không, anh không có tức giận, anh không tức giận chút nào hết."
"Cút..."
Lâm Y thật chẳng muốn đứng đây phí lời với Trương Luân thêm nữa.

Tên này quả thật có mấy lần mang hoa tới công ty của cô ta.

Nhưng đều bị đuổi ra ngoài.

Cô ta cũng không ngờ được, Trương Luân và Đường Sở Sở lại là bạn cùng lớp.

Vì để Giang Thần tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình, cho nên cô ta mới mời Đường Sở Sở.

Chính vì cô ta biết rõ, Đường Sở Sở không tới thì Giang Thần cũng sẽ không tới.

Bởi vậy cô ta tốn công tốn sức mới mời Đường Sở Sở.

"Lâm Y, em, em đừng như vậy mà.


Anh không xứng đáng với em sao, anh đẹp trai phong độ như này, không thua gì mấy minh tinh hàng đầu cả."
"Tôi chính là không thích mấy thể loại ăn bám tự cho mình là hay ho như anh."
"Vậy, vậy em thích kiểu như nào.

Anh, anh sẽ biến thành như thế..."
Trương Luân quỳ một chân xuống đất, nhiều người nhìn như thế khiến anh ta có chút xấu hổ, lời nói cũng không còn được mạch lạc nữa.

"Hm? Thích dáng vẻ như nào sao?" Lâm Y quét mắt nhìn một dọc hiện trường xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt lại dừng ở phía Giang Thần đang ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc vô cùng giản đơn mà nghiêm túc chơi game kia.

Cô ta nhìn Giang Thần, ánh mắt lại không giống như lúc nhìn Trương Luân nữa, mà là dịu dàng vô cùng.

Lâm Y chậm rãi chĩa ngón tay thon dài về phía Giang Thần đang ngồi trên sô pha, nói: "Tôi thích dáng vẻ như thế kia."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngoái nhìn theo đường chỉ tay của Lâm Y.

Bọn họ sau đó cũng nhìn thấy Giang Thần đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc chơi điện thoại.

Tất cả mọi người đều hóa đá, ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Thích, thích kiểu như Giang Thần ư?
Một chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Trường Sinh vang danh khắp chốn, lại đi thích một tên ở rể như Giang Thần?
Trương Luân nghe thế lập tức hiểu ra, vội vàng nói: "Lâm Y, anh có thể mà, anh có thể tới nhà họ Lâm ở rể."
Theo cách hiểu của Trương Luân thì Lâm Y là con của gia đình danh giá lại xuất chúng, chắc chắn gia đình sẽ không nỡ gả ra ngoài, sẽ chỉ bắt rể thôi.

Vì Lâm Y, anh ta cũng có thể chịu ở rể nhà họ Lâm.

"Phụt!"
Câu nói của Trương Luân khiến cả đám người bật cười nghiêng ngả, mà Lâm Y bên này cũng vừa nhìn về phía Giang Thần ở kia vừa thành thật nói: "Anh hiểu sai ý rồi, tôi không phải thích kiểu ở rể, tôi chính là thích người đàn ông giống như Giang Thần vậy.

Hừm, nói sao nhỉ, hành xử dứt khoát không chút sợ sệt, anh coi đó, ở đây có nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy, nhưng mà anh ấy lại vẫn có thể bình thản mà ngồi chơi điện thoại."
Lời nói của Lâm Y khiến mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm.

Mà Đường Sở Sở đứng ở đó cũng bày ra một mặt ghen tuông, có chút bất mãn: "Lâm Y, em gái như này là đang muốn cướp chồng chị đó hả?"
"Vậy á?" Lâm Y linh động chớp chớp mắt: "Được không?"
Đường Sở Sở có hơi ngẩn người, lại cũng chợt hiểu ra.

Nhất định là vì Lâm Y muốn từ chối Trương Luân, cho nên mới tìm bia đỡ đạn thôi.

Cô cũng nương theo ý tứ của Lâm Y mà cười nói: "Nếu như em gái thích thì cho em luôn, dù sao thì chồng của chị đây cũng không có tài cán gì, ở nhà họ Đường tốn cơm tốn áo.".