Chương 731
Sau khi tới phòng, Ngụy Tri căn dặn: “Tiểu Mã, anh quay chụp sao thì quay nhưng nhớ cẩn thận một chút, đừng quay dính tôi, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng cho mọi người nhìn ngắm đâu”
“Tưởng gì, cậu Ngụy cứ yên tâm, đảm bảo sẽ không dính mặt cậu. Đây nhé, xin trân trọng giới thiệu với cậu, tôi – cameraman lành nghề, nghề kiếm cơm của tôi mấy năm về trước ấy chứ chả đùa, dăm ba cái góc quay này đơn giản.”
Ngụy Tri dặn dò bọn đàn em cởi quần áo anh ta ra, nháy mắt đã trần như nhộng.
Anh ta được đặt lên trên giường.
“Đường Sở Sở, khôn hồn thì tự lết lại hầu hạ tôi…”
“Ầm!”
Tiếng vang lớn bỗng từ đâu vang lên.
Cửa phòng đóng chặt bị người ta đá văng.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang hừng hực lửa giận xông vào.
Kẻ xông vào chính là Giang Thần.
Ai nấy trong phòng cũng nhìn ra cửa, thấy người tới là Giang Thần thì đứng lên cười ha hả.
Mã Hóa Long vừa cười vừa trêu: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là chàng rể quý nhà họ Đường, anh dai chạy tới đây chi vậy cà? À à, anh nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến vợ mình bị thằng khác vũ nhục chứ gì?”
Vẻ mặt Giang Thần vô cùng đáng sợ, anh nắm chặt nắm đấm lao tới.
Mã Hóa Long quát lớn: “Bắt lại cho tao.”
Mấy tên đàn em lập tức vung dao chém lia lịa về hướng Giang Thần.
Giang Thần nhanh chóng né sang một bên, tránh được một dao, sau đó anh bất chợt ra tay bắt lấy cổ tay tên đàn em kia.
“Aaaa…!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Giang Thần giật lấy con dao.
Anh muốn chém người.
Nghĩ tới Đường Sở Sở vẫn còn ở đây, anh không muốn Đường Sở Sở thấy cảnh máu tanh rùng rợn của
Nghĩ tới Đường Sở Sở vẫn còn ở đây, anh không muốn Đường Sở Sở thấy cảnh máu tanh rùng rợn của mình nên trực tiếp đá một cước, cái tên đàn em kia bị đá văng xa mấy mét.
Dăm ba tên đại bàng con làm gì có cửa làm đối thủ của Giang Thần.
Trong khoảnh khắc ấy, mấy tên đàn em kia cũng liên tiếp bị đánh ngã.
Giang Thần đi thẳng về phía giường, ôm cả người Đường Sở Sở đang cuộn trong chăn lên.
Anh xoay người rời đi.
“Cản, cản nó lại, cản thằng đó lại cho tao.”
Ngụy Tri thét lên.
Nhưng mấy tên đàn em trong phòng đều đã ngã xuống, chỉ còn một mình Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long thấy Giang Thần đang sắp rời khỏi phòng thì móc súng ra trong tích tắc.
Cướp cò.
Pằng!
Giang Thần vung tay lên, một cây ngân châm lập tức được bắn ra.
Ngân châm đã ngăn cản viên đạn bay tới một cách chính xác.
Một lần nữa có thêm cây ngân châm khác bay tới và Mã Hoá Long đã lập tức ngã ầm xuống mặt đất.
Anh không quay đầu lại mà chỉ xoay người rời đi.
Đường Sở Sở được ôm trong ngực, khổ sở khóc lớn.
“Không sao, không sao đâu, có anh đây rồi.” Giang Thần an ủi và nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, là anh tới muộn”
Anh ôm Đường Sở Sở ra bên ngoài.
Bên ngoài sơn trang Hoa Quế có một chiếc xe.
Xe này thường do Tiểu Hắc lái, nhưng nay Tiểu Hắc vào viện nên Văn Tâm lái xe thay.
Anh ôm Đường Sở Sở lên trên xe.
“Giang, Giang Thần, Đường Tùng còn ở dưới tầng hầm, nhanh… nhanh đi cứu em ấy đi” Đường Sở Sở nhớ ra cái gì đó lập tức hô lớn lên.
“Ừm, anh biết rồi.”
Giang Thần buông Đường Sở Sở ra, nói với Văn Tâm: “Đưa cô ấy tới phòng khám phàm nhân trước đi”
Văn Tâm gật đầu, nhắc nhở: “Anh Giang, nhớ cẩn thận một chút”