Chương 683
Hà Diễm Mai biết đây rõ ràng là Đường Tùng sai, nhưng mà bà ta cũng chỉ có một đứa con trai như thế, mọi chuyện đã xảy ra rồi thì có nói gì nữa cũng đều vô dụng.
Bà ta đứng lên, quát lớn: “Đường Sở Sở, dù sao thì tiền đó mày cũng không phải bỏ công mà có, lấy ra cứu em trai mình thì có sao chứ? Mày chỉ có một thằng em trai này, mày nhẫn tâm để em trai mình nhảy từ lầu tám xuống à?”
“Con…”
“Có phải muốn tao nhảy chung với nó mới chịu lấy tiền ra không?”
Nói xong, Hà Diễm Mai cũng muốn nhảy lầu.
Đường Bác kịp thời kéo bà ta lại.
Ông ta cũng xoay người nói với Đường Sở Sở: “Sở Sở, bọn họ đều là người có máu mặt, chúng ta không thể đắc tội được đâu. Lấy tiền ra để cho yên chuyện đi.”
Cả nhà đều đồng lòng muốn ép lấy tiền của Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở uất ức đến sắp khóc, mắt rưng rưng nói: “Được rồi, tôi lấy tiền ra là được chứ gì?”
Đường Sở Sở không còn cách nào khác.
Chuyện tới nước này rồi, cô chỉ có thể lấy tiền ra mà đưa cho yên chuyện.
Dù sao thì tiền này cũng là của người khác cho, không phải tự mình kiếm được, lấy ra cũng không quá đau lòng lắm.
Nghe thế, Hà Diễm Mai mới chịu yên trở lại.
Bà ta nhẹ giọng thở dài một tiếng: “Sở Sở, cám ơn con.”
Nói xong, bà ta quát về phía Đường Tùng: “Bắt đầu từ hôm nay, mày liệu mà ở yên trong nhà cho tao, không được đi đâu hết.”
“Vâng, vâng.”
Đường Tùng không dám nói một chữ “không”.
Cả nhà họ Đường tụ lại ầm ĩ một phen, Đường Sở Sở quyết định lấy tiền ra đưa để yên chuyện.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai ra lệnh: “Đường Bác, ra mở cửa.”
Đường Bác không dám nhiều lời đứng lên đi mở cửa.
Trước cửa là hai người, một nam và một nữ độ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Người nam mặc âu phục, đeo cà vạt.
Người phụ nữ thì mặc một bộ váy chuyên nghiệp.
Đường Bác nhìn hai người họ, hỏi: “Xin hỏi tìm ai?”
Người đàn ông nói: “Xin hỏi Đường Sở Sở ở đây đúng không?”
“À, đúng, cậu là ai?”
Người đàn ông nói: “Xin chào, chúng tôi tới từ bên ngân hàng, bởi vì Đường Sở Sở có dính tới một khoản tiền, cho nên chúng tôi tới để thông báo một chút.”
“À, mời vào.”
Đường Bác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mời hai người này vào nhà.