Chương 637
Tên đàn ông mập mạp chém một dao lên bàn.
Đường Tùng bị dọa đến mức cả người run lên.
Đường Tùng bị dọa đến mức cả người run lên.
“Đường Tùng, cậu vay tám triệu, hiện giờ chỉ cần trả hai triệu tiền lãi, nếu chậm một ngày, sẽ phải trả thêm hai triệu, bây giờ cậu có trả hay không?”
“Cái gì, tám triệu sao?”
Đường Tùng hoảng hốt kêu lên: “Sao có thể như vậy, sao có thể vay nhiều như vậy được?”
Người đàn ông trung niên mập mạp ném ra một đống giấy nợ, lạnh lùng nói: “Giấy trắng mực đen đây, nếu dám cho cậu vay tiền, tôi đã kiểm tra cậu rõ ràng. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, thả cậu về, mau chóng mang tiền đến trả, nhớ kỹ, lãi một ngày là hai triệu.”
Đường Tùng nằm liệt trên ghế như một con chó sắp chết.
“Xong rồi, xong rồi, thua năm triệu còn chưa nói, còn vay thêm tám triệu…”
Mặt cậu ta xám xịt như một đống tro tàn.
Tám triệu, tiền lãi mỗi ngày là hai triệu.
Làm sao cậu ta có thể trả nổi số tiền này?
Sắc mặt Đường Tùng xám xịt như xác chết, cả người không có chút sức lực, cậu ta cảm thấy trời đất u ám, muốn chết đi cho xong.
“Anh Đường, mau về xin tiền đi. Đây là anh Mã, thủ đoạn rất độc ác. Nếu anh không trả tiền, đừng nói chỉ mình anh, ngay cả những người nhà họ Đường cũng sẽ xong đời.” Cô gái gợi cảm và quyến rũ mở miệng nói.
Tên cô ta là Lưu Lộ và là người của sòng bạc ngầm này.
Chuyên có trách nhiệm phục vụ những nhân vật lớn trong sòng bạc.
Nghe đến đây, Đường Tùng không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Cậu ta đứng dậy và muốn rời đi, tuy nhiên, cơ thể Đường Tùng không còn chút sức lực nào, căn bản là cậu ta không thể bước được một bước nào cả.
Cậu ta không biết mình về nhà bằng cách nào.
Về đến nhà, cậu ta nằm liệt trên giường không muốn động đậy, thậm chí còn không có ăn cơm tối.
Có vài lần, cậu ta mở cửa sổ và muốn từ cửa sổ nhảy xuống dưới.
Tuy nhiên, cậu ta không dám.
Sau bữa tối.
Phòng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở đang nói chuyện với Giang Thần về việc của công ty.
Nói cái gì mà trang thiết bị trước đây của công ty đều đã được chuyển đi, sau Đại hội Y Học cô sẽ tìm địa điểm để xây dựng lại nhà máy mới, trong thẻ cô vẫn còn một số tiền, số tiền này là đủ dùng rồi.
“Ừm.”
Giang Thần cũng không nói gì.
Thương hội Tứ Hải là hướng về anh.