Chương 632
Bởi vì khi Giang Thần còn là Hắc Long, anh đã từng gây rắc rối cho bọn họ và làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Bây giờ Giang Thần không còn là Hắc Long nữa, những người này đều muốn mau chóng loại trừ anh.
“Người đâu.”
Ông ta hét lên.
Lập tức có người bước vào văn phòng.
Diệp Hùng chỉ vào những người đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất kia, ra lệnh: “Đưa đi bệnh viện.”
Tiểu Hắc lái xe trở lại Phòng khám phàm nhân.
Giang Thần im lặng.
Tiểu Hắc cũng không nói gì.
Thật lâu sau, Tiểu Hắc mới mở miệng nói: “Anh Giang, bây giờ những người này không cho anh chút mặt mũi nào nữa.”
Giang Thần mỉm cười: “Điều này có thể hiểu được. Dù gì thì tôi cũng đã từ chức rồi, hơn nữa khi còn làm việc, tôi đã đắc tội không ít người. Không nói đến Giang Trung, chỉ nói đến chính quyền, có lẽ tôi đều đã đắc tội với hầu hết các người bên trong chính quyền. Khi tôi đã từng là Hắc Long, là Thống soái của trăm vạn quân Hắc Long, phụ trách quyền lực của quân đội, những người này không dám nói lời nào. Hiện giờ tôi đã từ chức, đám người đó đều bắt đầu nổi lên.”
Tiểu Hắc nói: “Lâm Y, Diệp Hùng không cho anh mặt mũi nữa, có lẽ Quỷ Kiến Sầu cũng thế, bước đi tiếp theo của chúng ta ở Giang Trung sẽ có chút khó khăn.” “Đúng vậy.”
Giang Thần cũng thở dài một tiếng.
Khi còn là Hắc Long, những người anh đã đắc tội đều là các quan chức cấp cao trong chính quyền.
Sau khi đến Giang Trung, những người anh đã đắc tội cũng đều là những người có tiền, nào là bốn gia tộc lớn, nào là Thương hội Vĩnh Hằng, liên minh năm tỉnh, và tất cả những nhân vật lớn ở Giang Trung.
Bây giờ anh đã từ chức, những người này đều nhảy ra để báo thù.
Anh thở dài một tiếng, sau đó căn dặn: “Tiểu Hắc, cậu nên nhanh chóng trở về Nam Hoang ngay lập tức, nhưng đừng lộ diện, cậu âm thầm tìm phó tướng Quỷ Lịch, mang một ngàn người xuất xắc đến Giang Trung. Nhớ kỹ nhất định phải hành động bí mật, đừng để bị phát hiện, còn nữa, cậu âm thầm lấy một ít tiền, cơn bão đang đến, tôi phải chuẩn bị trước thật tốt, nếu không trước khi câu được cá lớn, tôi đã bị chết đuối rồi.”
Giang Thần đi ra ngoài đến khi trở về mất chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Đường Sở Sở ngủ trưa vẫn chưa thức dậy.
Giang Thần bước vào nhà, anh ngồi ở phòng khách hút thuốc.
Anh nhìn đồng hồ, phát hiện buổi trưa Đường Sở Sở cũng đã ngủ rất lâu, anh lập tức đứng dậy đi vào phòng.
Đường Sở Sở đang nằm trên giường mặc một bộ quần áo mỏng manh, có lẽ vì nóng mà cổ áo của cô bị mở rộng ra, áo lót cũng bị tuột xuống, để lộ ra một mảng lớn da trắng như tuyết.
Suýt chút nữa Giang Thần đã phun máu mũi.
Anh nhẹ nhàng kéo Đường Sở Sở.
“Vợ, dậy đi học bài đi.”