Long Vương Trở Lại

Chương 575




Chương 575

“Hả, ông nói gì cơ?

Đường Sở Sở đứng hình mấy năm giây, sau đó mới vội vàng đứng dậy đỡ Hứa Vinh lên: “Ông Hứa, ông đang làm gì vậy, ông đứng lên đi.”

“Cô Sở Sở, nếu như cô không đồng ý thì tôi sẽ không đứng lên đâu.”

“Rồi rồi, tôi đồng ý với ông, ông đứng lên trước đi”

Lúc này, Hứa Vinh mới chịu đứng dậy.

Hôm qua, ông ta đã dập đầu đến bị thương ở trán, đến giờ máu lại chảy ra.

Sắc mặt của người nhà họ Hà ai nấy cũng sửng sốt.

Đây đường đường là người giàu có nhất Giang Bắc, nhưng giờ lại giống như một con chó sắp chết quỳ xuống dưới chân Đường Sở Sở cầu xin.

Lại cộng với việc đã xảy ra vừa nãy…

Trời ạ!

Người nhà họ Hà ai nấy cũng ngơ ngác, ngỡ ngàng.

Rốt cuộc Đường Sở Sở đã kết thân được với thần thánh phương nào?

Sau khi Đường Sở Sở đỡ Hứa Vinh dậy, cô hỏi: “Ông Hứa, có chuyện gì vậy?”

Hứa Vinh nói: “Cô Sở Sở, chuyện ở hiệu thuốc Đệ Nhất là do nhà họ Hứa tôi không đúng, cho nên tôi xin lỗi cô. Mong cô nói với tướng quân Niếp một tiếng, bảo ông ấy tha cho nhà họ Hứa”

“Tôi… Tôi đâu có quen tướng quân Niếp”

Lời của Đường Sở Sở đã khiến Hứa Vinh hoang mang tột độ.

Lúc Hứa Vinh đang định quỳ xuống lần nữa. Đường Sở Sở bèn vội nói: “Đừng, đừng quỳ nữa. Tôi đồng ý với ông, tôi sẽ bảo tướng quân Niếp bỏ qua cho nhà họ Hứa”

“Đội ơn cô! Đội ơn cô!”

Hứa Vinh vui mừng như thể được ánh sáng chân lý soi sáng, sau khi đạt được mục đích, ông ta vội vàng rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, ánh mắt của tất cả người nhà họ Hà lại lần nữa đổ dồn về Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở nói trong vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Con, con không biết gì hết á, mọi người nhìn con làm gì?”

“Sở Sở, đứng đó chi, lại đây ngồi ăn nè con.”

“Sở Sở, uống chút nước đi”

“Sở Sở, em bóp vai cho chị nha”

Người nhà họ Hà vây quanh Đường Sở Sở.

Một bữa tiệc mừng thọ lại trở thành sân khấu tỏa sáng của Đường Sở Sở.

Bây giờ cho dù có là bà Hà cũng không có sức ảnh hưởng bằng Đường Sở Sở.

“Aaaa…”

Cả nhà đang ăn tiệc thì Hà Xán nhận được một cuộc điện thoại, sau đó anh ta bật dậy và hét lên.

Bà cụ Hà bất mãn: “Tự nhiên la làng la xóm?”