Chương 539
Vù!
Bỗng nhiên, cả người Hà Thần bay ra ngoài.
Là do Giang Thần làm.
Giang Thần đứng dậy, anh đá một phát, cả người Hà Thần bay ra xa mấy mét.
Anh không nói chuyện, không có nghĩa là ai cũng có quyền khi dễ Đường Sở Sở.
Vốn dĩ anh không nói lời nào là vì muốn Đường Sở Sở có thêm tài chính để xây dựng sự nghiệp.
Tuy nói rằng anh có tiền, không thiếu tiền, nhưng cứ đưa trực tiếp như vậy chắc chắn Đường Sở Sở sẽ nghi ngờ, cảm thấy tiền anh đưa cô không sạch sẽ.
Đường Sở Sở cũng không ngờ, Giang Thần không nói lời nào đã trực tiếp ra tay, cô kéo Giang Thần lại, nói: “Chồng à, thôi bỏ đi.”
Lúc này Giang Thần mới ngồi xuống, anh nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Vợ à, em có uống được nữa không?”
“Hả?”
Đường Sở Sở nhíu mày lại: “Giang Thần, ý của anh là gì?”
Giang Thần cười nói: “Nếu em uống được thì cứ tiếp tục uống.”
“Anh có ý gì thế?”
Đường Sở Sở ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Hà Thần đã đứng dậy.
Anh ta ôm ngực, cả khuôn mặt mang theo vẻ đau đớn, anh ta chỉ tay vào Giang Thần: “Được lắm cái loại vô dụng như mày, còn dám đánh tao, hôm nay mày chết chắc rồi.”
Nói xong, anh ta nhìn Hứa Áo.
“Anh Áo, khách sạn này cũng do anh mở ra, mau gọi bảo vệ đến đây, để tôi gi3t ch3t nó.”
Sắc mặt Hứa Áo cũng không tốt, anh ta nhìn chằm chằm vào Giang Thần, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng kia, mau quỳ xuống.”
Giang Thần ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, anh cũng không nhìn Hứa Áo nói: “Vợ à, em còn uống được thì uống đi.”
“Uống gì mà uống, về thôi.” Đường Sở Sở mắng anh.
Cô biết Giang Thần có thể đánh nhau, đánh mấy chục người ngã xuống trong nháy mắt.
Nhưng cô không muốn làm lớn chuyện này.
Còn Hứa Áo lại lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng đã bị đẩy ra, mười mấy tên bảo vệ cầm côn điện tiến vào.
Giang Thần lập tức giơ hai tay lên, nói: “Đừng, đừng hành động thiếu suy nghĩ, vợ à, em uống với cậu Hứa thêm vài ly nữa đi, em không uống, anh sẽ bị đánh chết mất.”
Nhìn thấy tình hình như vậy, Đường Sở Sở cũng hơi sợ.
Cô cũng không muốn Giang Thần lại ra tay đánh người nữa, cô nhìn Hứa Áo, trên mặt mang theo vẻ khẩn cầu: “Cậu Hứa, anh cho người ra ngoài đi, tôi uống với anh thêm vài ly.”