Chương 460
Kể từ đó rơi vào khủng hoảng.
Đường Sở Sở cau mày nhìn những tài liệu có liên quan.
Xem ra muốn lại lại ba mươi triệu này có chút khó khăn.
Có khó đến đâu thì cô cũng muốn thử xem.
Cô lập tức bảo Đường Long sắp xếp tài xế đưa cô đến công ty dược phẩm Bạch Vân.
Công ty dược phẩm Bạch Vân là môt tập đoàn lớn, mặc dù không có tiếng như Thiên Quân, Trưởng Sinh, Vạn Thịnh nhưng ở Dược Đô Giang Trung thì cũng được coi là một công ty lớn, có thể xếp trong top 20.
Trụ sở chính của công ty dược phẩm Bạch Vân là một tòa cao ốc tám tầng.
Khi Đường Sở Sở tới công ty dược phẩm Bạch Vân, cô đến quầy lễ tân rồi hỏi: “Xin chào, tôi là Đường Sở Sở của Vĩnh Thái, tôi có chút việc muốn gặp người phụ trách của Bạch Vân.”
Cô lễ tân liếc nhìn Đường Sở Sở.
Cô ta là người ở Giang Trung sao có thể không biết Đường Sở Sở chứ.
Bây giờ bên ngoài đang đồn đại về Đường Sở Sở, hơn nữa còn bàn tán rất nhiều chủ đề.
“Đường Sở Sở, cô không phải là chủ tịch của Vĩnh Thái sao, sao lại thay mặt Vĩnh Thái đến công ty dược phẩm Bạch Vân, không phải cô có quan hệ rất tốt với các ông chủ tập đoàn Thiên Quân, Trường Sinh hay sao? Đến công ty dược phẩm Bạch Vân của tôi làm gì, chúng tôi không đặt hàng đâu.”
Thiên Quân, Trường Sinh bán tình nghĩa của Đường Đường.
Công ty dược phẩm Bạch Vân không bán tình nghĩa này.
Cho dù là lễ tân cũng có chút xem thường Đường Sở Sở.
Chẳng qua là cô may nắm nên mười năm trước cứu cậu Giang thôi sao, có gì ghê gớm chứ.
Đường Sở Sở kiên nhẫn nói: “Có thể giúp tôi liên hệ với người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân không?”
“Người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân rất nhiều, không biết cô muốn măt ai, giám đốc bộ phận, hay là tổng giám đốc, giám đốc điều hành hay chủ tịch?” Nhân viên lê tân nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt khinh thường rồi nói: “Người phụ trách của công ty dược phẩm Bạch Vân chúng tôi là người mà cô muốn gặp là có thể gặp được sao?”
“Tôi muốn gặp Khổng Ngũ, giám đốc điều hành của công ty dược phẩm Bạch Vân”
“Có hẹn trước không?”
“Không.”
“Tôi xin lỗi, không hẹn trước thì cô không thể gặp, mời về…”
Mặc dù xem thường Đường Sở Sở nhưng dù sao thì cô cũng quen biết rất nhiều người có máu mặt, lễ tân cũng không làm khó dễ mà trực tiếp đuổi người về.
Đường Sở Sở khá thất vọng.
Cô thất vọng rời đi.
Nhưng cô vừa bước thì có người đi đến.
Đó chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest màu đen, đầu tóc gọn gàng, phía sau còn có bốn người vệ sĩ mặc vest và đeo kính đen.
“Giám đốc Khổng…”
Lễ tân lập tức đi đến, vẻ mặt cô ta tỏ vẻ kính trọng, cô ta nói: “Giám đốc Khổng, lúc nãy Đường Sở Sở đến tìm anh nói là thay mặt Vĩnh Thái đến đây, chắc chắn là vì vụ kiện lần trước nên tôi đã từ chối rồi.”