Long Vương Trở Lại

Chương 442




Chương 442

“Ha ha, giờ trên người tôi đã có dấu vân tay của anh, anh mà không đồng ý là tôi báo cảnh sát ngay.”

Cô em đắc chí quan sát vẻ mặt Tiểu Hắc.

“Ồ Tiểu Hắc, còn dẫn bạn gái về cơ à?”

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng cười dí dỏm.

Là Giang Thần vừa mới đến không lâu.

Giang Thần vừa vào trong, thấy ngay cảnh này lại không khỏi buồn cười.

Tiểu Hắc nhìn thấy Giang Thần đi vào, đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn giải thích: “Anh Giang, không phải như anh thấy đâu, tôi vốn dĩ không quen cô ta, chỉ là ở trên đường đụng trúng cô ta, cô ta cứ quấn lấy tôi, muốn tôi phải lo việc ăn và ở của cô ta trong ba tháng.”

“Hả?”

Giang Thần nhìn cô gái đang ngồi trên ghế.

Cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc nhuộm màu đỏ, mặt trang điểm đậm, mặc chiếc váy hơi lộ da thịt.

Anh cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Tiểu Hắc, cười cười, lấy một phần tài liệu ra ném cho Tiểu Hắc.

“Anh Giang, cái gì vậy?”

“Anh tự xem đi.”

Tiểu Hắc mở ra xem.

Em gái đang ngồi trên ghế thấy trên tài liệu có con dấu, cô ta cũng từng tiếp xúc vài thứ, biết đây là tài liệu cơ mật đặc biệt.

Cô ta đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Không ngờ ở trong một phòng khám nhỏ mà cũng có thể nhìn thấy tài liệu cơ mật.

Cô ta đứng dậy, tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”

Cô ta giật qua.

Tiểu Hắc trách móc: “Làm gì thế? Đưa đây.”

Tiểu Hắc tỏ vẻ hung dữ, hét một tiếng, khiến Văn Tâm ngẩn ra.

Lúc nãy còn tỏ vẻ hiền lành nhút nhát, sao tự nhiên trong chớp mắt đã biến thành một người khác rồi?

Tiểu Hắc lúc này khiến cô ta cảm thấy hơi sợ, đưa tài liệu trong tay qua, lẩm bẩm nói: “Hừ, cô đây mới không thèm, không cho coi thì thôi.”

Tiểu Hắc nhận lấy tài liệu, sắc mặt lúc này mới dịu đi không ít.

Anh ta bắt đầu xem.

Sau khi nhìn thấy nội dung, anh ta bất giác nhíu mày: “Làm gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến tôi, sao lại để tôi đi?”

Giang Thần nói: “Nếu anh không muốn đi thì có thể từ chối, tôi trả lại tài liệu.”

Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, nói: “Nếu bên trên đã truyền đạt mệnh lệnh bằng tài liệu, vậy thì có thể nào tôi cũng phải chấp hành, dù sao tôi ở Giang Trung cũng chẳng có việc gì, coi như đi dạo vậy.”