Chương 420
Người Đường Sở Sở không phải chính là anh sao?
“Là tôi tặng thật đó.”
“Im miệng.” Hà Diễm Mai quát: “Tuy cậu cũng họ Giang, nhưng cậu là người nhà họ Giang sao, cậu có tiền sao?”
Đường Sở Sở cũng kéo tay Đường Sở Sở nói: “Chồng à, anh bớt nói vài lời đi.”
Ôi.
Giang Thần thở dài một hơi.
Tại sao lại như vậy chứ?
Là anh tặng thật mà, sao không ai chịu tin vậy?
Lẽ nào, anh phải nói ra thân phận của mình thật sao?
Tặng sính lễ người ta còn không tin, nói anh là Hắc Long, là ông chủ phía sau, sợ là anh sẽ bị đuổi ra ngoài mất, hơn nữa những chuyện này buổi trưa anh đã nói rồi, nhưng người nhà không thèm quan tâm.
Suy nghĩ một lát, anh vẫn không nói gì, lựa chọn im lặng.
Dù sao cậu Giang trong miệng mọi người cũng là anh, bị hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi.
“Cho dù là ai tặng, số sính lễ này tôi cũng không thể nhận được, tôi đã có chồng rồi.” Đường Sở Sở nói, nhưng không biết tại sao, lúc nói ra những lời này cô lại hơi yếu thế.
Trong lòng cô vẫn rất mong chờ được gặp cậu Giang thần bí đó.
Cô thật sự muốn gặp thử người cô từng cứu mười năm trước rốt cuộc là ai?
Cô muốn biết rốt cuộc người đàn ông mặt quỷ cứu cô thoát khỏi tay Tiêu Chiến là ai?
Vẻ mặt của cô không hề giấu diếm Giang Thần.
Giang Thần cau mày, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Lẽ nào Sở Sở thích mình mang mặt nạ quỷ thật sao?
“Bố, người tặng sính lễ là cậu Giang, không phải cậu Ngụy thật sao?” Hà Diễm Mai hỏi lại lần nữa.
Bà ta vẫn cảm thấy người tặng sính lễ là Ngụy Tri, chứ không phải người Đường Sở Sở cứu.
Đường Thiên Long rút tẩu thuốc ra, gật đầu nói: “Ừ, quả thật là cậu Giang, xem ra đây đúng là người Sở Sở đã cứu mười năm trước tặng, thực sự là tặng cho Sở Sở.”
“Con, con không thể lấy được.” Đường Sở Sở vội nói.
“Lấy, sao lại không lấy.” Đường Tùng lập tức bước ra, lấy chiếc chìa khóa xe thể thao Ferrari bản giới hạn trong hộp quà ra, nói: “Quan tâm anh ta là cậu Ngụy hay cậu Giang làm gì, tặng cho Sở Sở thì là của nhà chúng ta.”
“Cậu làm gì vậy, bỏ xuống.” Đường Lỗi quát mắng: “Chuyện vẫn còn chưa rõ, sao có thể tặng cho Sở Sở chứ, đây rõ ràng là tặng cho Mộng Oánh nhà tôi.”
“Cậu nói bừa.” Hà Diễm Mai quát: “Đây là đồ tặng cho Sở Sở, chúng tôi lấy đi đây.”
“Thím mới nói bừa, ai không biết Sở Sở đã lấy chồng rồi, ai còn ngu ngốc đi tặng sính lễ hoành tráng như vậy.” Đường Mộng Oánh đứng ra nói.
Cả nhà vì chuyện sính lễ lại bắt đầu cãi nhau.
Giang Thần đau đầu.
Chỉ chút chuyện như vậy?
Sao lại cãi nhau um xùm lên vậy?