Long Vương Trở Lại

Chương 41: 41: Làm Cho Nở Mày Nở Mặt






"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, thái độ của mẹ như này là sao.

Ông nội đã đích thân tới trước cửa nhà rồi, sao mẹ lại có thể làm như thế?"
"Đúng vậy đó, thật sự là nghĩ mình hay ho lắm rồi đó à?"
"Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông nội đi."
Người nhà họ Đường thay nhau liên tục chỉ trích Hà Diễm Mai.

Người kia lập tức thay đổi thái độ, mặt đầy ý cười nói: "Bố, nhà con nhỏ hẹp, không phải biệt thự, hơn nữa cũng không có nhiều ghế như vậy, có vào nhà cũng không có chỗ ngồi.

Cho nên con mới không mời bố vào, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.

Úi chà, còn mang theo cả quà nữa cơ à, Tiểu Tùng, ngơ ra đó làm cái gì, còn không mau nhận lấy quà tặng đi."
"Ò!"
Đường Tùng lập tức cầm lấy quà của người nhà họ Đường mang tới, nhưng quà tặng quá nhiều, một mình cậu ta không thể cầm hết được mới réo gọi: "Tiểu Mẫn, tới lấy đồ nè."
Ngô Mẫn đi tới, Đường Tùng đưa quà lại cho vợ cầm, sau đó tiếp tục cầm lấy quà trong tay của người nhà họ Đường.

Đường Thiên Long cố gắng để mình bình tĩnh, chống gậy nói: "Diễm Mai, đều là người một nhà, có giận dỗi cái gì thì cũng cho qua đi.

Lần này bố tới đây là đặc biệt mời cả nhà mấy đứa về lại gia tộc."
"Bố, bỏ đi ạ." Hà Diễm Mai thoáng ngừng, nói: "Rời khỏi nhà họ Đường cũng tốt, chí ít thì cũng không còn bị khinh bỉ, không cần coi sắc mặt của người ta mà sống nữa.

Hơn nữa cả nhà tụi con ai cũng có tay có chân, con không tin là rời khỏi nhà họ Đường thì tụi con sẽ chết đói."
"Em dâu, cô..."
"Tôi cái gì mà tôi.

Đường Hải, tôi nhắc cho anh biết, nơi này không phải là nhà họ Đường, anh không có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ, huơ tay múa chân với tôi đâu."
Giang Thần ở trong phòng nghe được tiếng ầm ĩ bên ngoài cũng thoáng nở nụ cười nhạt.

Nhưng mà Đường Sở Sở lại có hơi sốt ruột.


Đều là người một nhà, mẹ cần gì phải dứt khoát chia rõ ranh giới như thế chứ.

Cô đứng lên đi ra cửa, khuyên: "Mẹ, bỏ đi mà."
"Bỏ cái gì mà bỏ?" Hà Diễm Mai quát lên: "Con còn sợ không đủ mất mặt nữa sao, con bị nhục mạ nhiêu đó vẫn còn chưa đủ hay sao? Trước đó bọn họ đã sỉ nhục con như thế nào, lẽ nào con đều quên hết rồi sao?"
"Con..." Đường Sở Sở đỏ mặt, mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.

Hà Diễm Mai quay người nhìn Đường Thiên Long, nói: "Bố, cả nhà tụi con không cần cổ phần gì cả, con cũng không muốn tiếp tục phải nhìn sắc mặt của mọi người mà sống nữa, mời bố về đi cho.”
"Rầm!"
Nói xong, bà ta duỗi tay kéo cửa đóng sầm lại một tiếng.

Người nhà họ Đường đứng ngoài này, sắc mặt ai cũng đều tái mét.

Đường Hải chỉ tay vào cánh cửa đã đóng, giận run người mà mắng: "Bố, bố coi đi, bố coi thử đi, Hà Diễm Mai này quả thực là đáng ghét."
Đường Kiệt lại đi qua không ngừng gõ cửa, quát: "Đường Bác, thứ vô dụng nhà mày, mày ngồi trong phòng đó làm cái quái gì thế hả, còn không mau mở cửa cho bố đi."
Nhưng mà, cho dù ông ta có gõ cửa như nào đi nữa thì cũng không có ai ra mở cửa.

"Thật là không ra thể thống gì.".

Hãy tìm đọc trang chính ở -- ТRUМT RUYEИ.

V Л --
"Đúng là không coi ai ra gì mà."
"Ông nội, loại người như vậy mà ông còn cầu xin bọn họ quay về nhà làm gì, cứ đuổi thẳng ra khỏi gia tộc là được rồi."
"Đúng vậy đó, lần này chúng lại đi tìm Thiên Quân ký hợp đồng thêm lần nữa, con không tin là Thiên Quân còn dám thất hứa, bởi lần này mà thất hứa thì sẽ bị tổn thất một số tiền rất khủng."
"Bố, được rồi, chúng ta quay về đi thôi."
Người nhà họ Đường xôn xao mở miệng nói.

Đường Thiên Long thở dài một hơi, nói: "Haiz, đợi tụi nó hết giận rồi nói sau vậy.

Nói xong, ông ta chống gậy quay đi.


Bên trong nhà.

Hà Diễm Mai đập hộp mấy món quà mà người nhà họ Đường đã mua tặng.

"Úi chà, rượu Mao Đài."
"Chậc chậc, là thuốc thương hiệu Hoàng Hạc lâu bản quý nè, một rương thuốc hút này chắc cũng mấy triệu nhỉ."
"Lại thuốc hút rồi lại rượu, Đường Bác, xem thử sáng mai cầm mấy thứ này ở quầy tạp hóa phía ngoài khu chung cư của mình coi đổi được bao nhiêu tiền."
Đường Bác từ nãy giờ vẫn không có mở miệng, lúc này chỉ lên tiếng ừm một cái.

"Mẹ, đừng có như vậy mà, đều là người một nhà cả, sao lại phải làm ầm ĩ bế tắc như thế chứ?" Đường Sở Sở mở miệng nói.

"Con thì biết cái gì." Hà Diễm Mai quát: "Mẹ đây đã chịu đựng đủ lắm rồi, vừa hay bây giờ cũng không còn cần nhìn sắc mặt của bọn họ nữa.

À còn Đường Tùng, con liệu mà hăng hái lên cho mẹ một chút, đừng đi Vĩnh Lạc nữa, đổi công việc khác đi.

Mẹ không tin là rời khỏi nhà họ Đường thì chúng ta sẽ chết đói."
"Vâng!" Đường Tùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Giang Thần ngáp một cái.

Tối hôm qua anh đi làm chuyện lớn, cả đêm đều không có ngủ.

"Sở Sở, anh về phòng ngủ thêm đây."
Đường Sở Sở phất tay nói: "Đi đi."
Nói xong, cô lại lấy điện thoại di động ra xem buổi livestream lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương.

Giang Thần đi vào phòng của Đường Sở Sở.


Anh đã ở nhà họ Đường được một thời gian rồi, nhưng vẫn luôn ngủ dưới sàn nhà.

Vốn dĩ anh muốn tới tủ quần áo lấy chiếu ra trải dưới sàn đi ngủ, nhưng nghĩ tới chuyện Đường Sở Sở còn đang ở bên ngoài, cũng không có vào trong phòng ngủ, cho nên Giang Thần cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp nằm trên giường ngủ.

Ở biệt thự của nhà họ Đường.

Cả nhà Đường Thiên Long chật vật trở về.

Đường Thiên Long ngồi ở một bên, đốt tẩu thuốc lên rồi hút.

Những người còn lại của nhà họ Đường ai cũng mặt mày xám xịt, đều đang chỉ trích cả nhà Đường Bác, nhục mạ Hà Diễm Mai.

"Được rồi!" Đường Thiên Long quát lên một tiếng.

Nhà họ Đường lúc này mới ngậm miệng lại.

Đường Thiên Long kéo một hơi trong tẩu thuốc, nói: "Cho nhà của Đường Bác hai mươi phần trăm cổ phần, chờ tụi nó hết giận thì mang hợp đồng tới.

Đường Hải, lần này con sẽ tự mình đi tới đó, cần phải có được sự tha thứ của tụi nó."
Nghe tới hai mươi phần trăm cổ trần, cả đám người nhà họ Đường đều cuống lên.

"Bố, có phải bố già nên hồ đồ rồi không.

Là hai mươi phần trăm cổ phần đó, làm sao có thể nói cho người khác là cho chứ?"
"Đúng vậy đó ông nội, dựa vào cái gì chứ.

Cả nhà họ đều là thứ rác rưởi, sản nghiệp mà chúng ta dốc sức xây dựng nên, tại sao phải cho bọn họ chứ."
"Sao hả, lời tôi nói không còn giá trị nữa rồi à?" Đường Thiên Long quát một tiếng: "Tôi còn chưa có chết đâu, còn là chủ của cái nhà này, tôi cho ai cổ phần là tự tôi quyết định.

Còn nữa, tới đó mời Đường Sở Sở về đây cho tôi.

Đường Hải, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc con hãy nhường lại cho bố, bố sẽ giao cho Đường Sở Sở đảm nhiệm.

Con sẽ hỗ trợ Đường Sở Sở, cần phải thương thảo êm đẹp với bên Thiên Quân, nhờ cậy được Thiên Quân thì gia sản của nhà họ Đường sẽ nhanh chóng được tăng lên."

"Vâng thưa bố." Đường Hải cúi đầu đáp một tiếng.

Mặc dù trong lòng thấy rất không phục, nhưng đây là mệnh lệnh của ông cụ, ông ta còn dám lên tiếng phản đối được nữa hay sao.

Đường Thiên Long tiếp tục dặn dò thêm: "Mấy ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của bố, đại thọ lần này hãy tổ chức ở một khách sạn lớn trong Giang Trung, được thì dùng triệt để các mối quan hệ, bố muốn bao trọn một tầng.

Bố muốn làm thật nở mày nở mặt, hãy gửi thiệp mời cho tất cả những người có địa vị cao, mời bọn họ tới."
Đường Hải không nhịn được lại hỏi một câu: "Bố, lần đại thọ này bố định dùng bao nhiêu tiền để tổ chức ạ?"
Đường Thiên Long ngẫm nghĩ một chút lại nói: "Chi ra ba mươi triệu tổ chức đi.

Đường Hải, chuyện này giao cho con toàn quyền phụ trách.

Bố muốn làm cho nở mày nở mặt, để cho khắp cả Giang Trung này phải đều biết nhà họ Đường không phải là gia tộc bậc trung, mà chính là gia tộc siêu giàu có, hiểu chưa?"
"Vâng thưa bố, con nhất định sẽ tổ chức thật hoành tráng, để cho bố nở mày nở mặt." Đường Hải vội vàng gật đầu, trong lòng cũng vui như hoa nở.

Tổ chức bữa tiệc ba mươi triệu, ông ta có thể lén ăn chút tiền boa, lần này ít gì cũng sẽ kiếm được mấy triệu.

"Được rồi, mọi người giải tán đi." Đường Thiên Long vẫy vẫy tay, sau đứng lên chống gậy đi lên lầu.

Sau khi ông ta đi lên lầu xong, người nhà họ Đường mới cùng tụ lại một chỗ.

Đường Kiệt nhỏ giọng nói: "Anh cả, bố cho Đường Bác một lần những hai mươi phần trăm cổ phần, còn bảo anh nhường lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, như này e là đang muốn nâng đỡ cho Đường Sở Sở, muốn bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế của nhà họ Đường này của chúng ta rồi."
Đường Hải liếc mắt nhìn người kia: "Kiệt, ý em là sao?"
Đường Kiệt nhanh chóng nói: "Anh cả, em cũng là đang lo lắng cho anh thôi.

Anh là con trai cả, anh mới là người thừa kế của nhà họ Đường.

Bố đã già rồi, nhất định sẽ không sống được mấy năm nữa, lỡ như một ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay thì khối tài sản to lớn của nhà họ Đường này không phải sẽ rơi vào tay của Đường Sở Sở rồi à."
Đường Hải thoáng ngừng lại, nói: "Kiệt à, đây chính là quyết định của bố, chúng ta phải nghe theo không thể cãi lời.

Còn chuyện ai là người thừa kế dòng họ thì bố sẽ quyết định, biết chưa?"
"Vâng, anh cả dạy chí phải, là do em đa nghi rồi."
hp.