Chương 408
Rất nhanh đã đến Tông Dung Hội.
Đây là một hộp đêm cực kỳ cao cấp, hạn chế hội viên.
Tiểu Hắc dừng xe xong, hai người đi đến cửa.
Nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng ở cửa, còn có mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp, vóc dáng cực xinh đi vào.
Lúc này Tiểu Hắc có chút rụt rè.
Anh ta là tướng quân Nam Hoang, có cảnh tượng lớn nào là chưa thấy chứ.
Nhưng bây giờ, anh ta lại có chút khẩn trưởng.
“Anh Giang, hay là thôi đi?” Anh ta nhìn Giang Thần.
“Đã đến rồi, đi vào xem sao đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền, không nhân cơ hội này đi thăm thú nhiều hơn, đợi đến lúc biên quan báo nguy, cấp trên ra lệnh điều đi, chúng ta lại phải ra trận chinh chiến đấy.”
“Ơ, Tiểu Hắc?”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Tiểu Hắc nghe thấy vậy thì nhìn qua đó.
Biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên rất phấn khích.
Đây không phải Dương Mộng trước đó hẹn hò với anh ta hay sao?
Chỉ mới chốc lát sao đã thay quần áo đến Tông Dung Hội rồi?
Dương Mông lúc này ăn mặc không hề giống một Dương Mộng trước đó.
Trước đó, mặc dù cô ta ăn mặc rất xinh đẹp nhưng cũng trông rất bảo thủ.
Mà bây giờ lại rất hở hang, mặc như không mặc.
Dương Mộng mặc chiếc váy mỏng manh gợi cảm, nhìn Tiểu Hắc đang đứng ở cửa Tông Dung Hội, nhất thời vui vẻ, cười duyên nói: “Sao thế, bị đả kích rồi sao, tới Tông Dung Hội chơi sao? Nhưng anh cũng phải tự nhìn lại mình đi, nơi này là nơi này, đây là nơi anh có thể đến chơi sao, đây là Tông Dung Hội đấy, là hộp đêm dành cho các hội viên cao cấp, không phải là hội viên thì sẽ không được vào đâu…”
Cô ta nhìn Tiểu Hắc, nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên.
“Toàn thân anh nhìn từ trên xuống dưới chưa đến một trăm tệ…”
Nói xong, chỉ vào biển hiệu của Tông Dung Hội, cười khẩy nói: “Nhìn thấy chữ lớn kia không, nạm vàng đấy, mỗi lần đến đây tiêu ít nhất cũng phải mười tám vạn đấy.”
Tiểu Hắc không ngờ tới, có thể gặp được đối tượng xem mắt của mình ở đây.
Không phải trong tài liệu nói đi làm ở công ty cao cấp, không phải là quản lý sao?
“Dương Mộng, cô làm việc ở đây ư?”
“Đúng vậy, làm thêm, thì sao nào?” Dương Mộng không chút xấu hổ, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Tôi quả thực là quản lý của công ty cao cấp, nhưng không thể làm thêm ở đây được sao, anh biết phí một lần để tôi xuất hiện ở đây là bao nhiêu không, ba vạn tám, thế nào, anh có tiền không? Cầm mười mấy vạn tiền phí ra đây, tôi cũng có thể bồi anh uống rượu.”
Dương Mộng từ đầu chí cuối đều giương ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Hắc.
“Nhưng, anh có sao? Anh không có, không có tiền thì đến đây giả vờ cái quái gì chứ, chỗ này không phải là nơi anh có thể đến, cút đi.”
Nói xong, lắc lắc vòng eo gợi cảm, đi vào Tông Dung Hội.
Giang Thần muốn cười nhưng anh chỉ đành nín cười.
Mãi đến khi Dương Mộng đi vào trong Tông Dung Hội, anh mới bật cười khúc khích thành tiếng: “Tiểu Hắc, anh… nói thế nào anh cũng là một quản lý cao cấp của công ty mà, chết cười.”