Long Vương Trở Lại

Chương 396




Chương 396

Phòng tài vụ đã bắt đầu xử lý, có không ít người đã nhận được tiền vào tài khoản, giờ thì bọn họ đã biết Vĩnh Thái thật sự có tiền.

“Chủ tịch ơi, tôi sai rồi, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội, để tôi ở lại tiếp tục làm việc được không?”

“Đường tổng, đều là do Vương Kỳ gạt chúng tôi, từ giờ chúng tôi sẽ không tin anh ta nữa, xin cô cho tôi một cơ hội, ở nhà tôi còn mẹ già con thơ, không thể cứ thế mà mất việc được.”

Rất nhiều công nhân quay lại, lần lượt mở miệng cầu xin.

Bởi vì hiện giờ đã truyền ra một vài công việc riêng, cô đã nâng mức lương cơ bản cho công nhân lên hai mươi phần trăm, còn tăng thêm tiền tăng ca.

Bây giờ mà ra ngoài cũng không dễ tìm việc.

Đường Sở Sở cũng không phải kiểu người vô tình, cô biết rõ chỗ khó khăn của bọn họ.

Cô lên tiếng: “Muốn quay về làm, tôi cũng rất chào đón mọi người, nhưng tôi mong sau này mọi người sẽ cố gắng, chăm chỉ làm việc.”

“Chủ tịch…”

Vương Kỳ từ trong đám đông chui ra, anh ta đứng trước mặt Đường Sở Sở, gương mặt hơi phì nộn của anh ta hiện lên một nụ cười tươi roi rói: “Chủ tịch, lúc trước là tôi đùa với cô thôi, tôi vẫn muốn trở lại làm việc, tiền lương giống bọn họ, tăng thêm hai mươi phần trăm là đủ rồi, không cần gấp đôi đâu.”

Anh ta là phó xưởng, mỗi tháng khoảng ba mươi tám ngàn tệ.

Giờ mà anh ta bỏ đi thì sẽ rất khó tìm được công việc nào lương cao như thế.

“Hả?”

Đường Sở Sở nhìn Vương Kỳ, lớn tiếng nói: “Bảo vệ đâu, đuổi người này ra ngoài cho tôi.”

Bảo vệ còn chưa kịp tới thì Đường Tiểu Thất đã nhanh nhẹn đứng dậy, mắng sa sả vào mặt Vương Kỳ: “Vương Kỳ, cái loại người hèn hạ như anh còn muốn mang máy móc thiết bị trong xưởng đi bán, bình thường Vĩnh Thái đâu có ngược đãi anh, cái loại lòng dạ hẹp hòi, ác độc, cút cho tôi!”

“Đường tổng, cô, cô còn làm gì vậy, tôi là phó xưởng đó, thế này có hơi quá đáng không!”

Mấy gã bảo vệ đi tới, lớn giọng quát mắng: “Phó xưởng Vương, đi nhé?”

“Thằng cha này, tôi đã sớm không ưa anh ta rồi, bình thường luôn cậy mình là phó xưởng mà muốn làm gì thì làm.”

“Cút ngay cho tôi…”

Mấy gã bảo vệ không chút khách sáo, bọn họ liên tục lôi, đá, đấm, thậm chí là đạp Vương Kỳ túi bụi, sau đó vứt anh ta ra ngoài xưởng.

Sau khi thu mua được Vĩnh Thái, hai người đi dạo quanh nhà máy Vĩnh Thái một vòng thì cũng đã tới trưa rồi.

Giang Thần và Đường Sở Sở cùng nhau rời đi.

Giang Thần lái xe máy điện, kéo Đường Sở Sở đi.

“Chồng à, trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng đi.” Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, vươn tay ôm Giang Thần.

Bởi vì gió khá mạnh, thổi tung mái tóc đen của cô.

Cô vùi đầu vào lưng Giang Thần, để che chắn gió lại.

“Được chứ.”

Giang Thần cầu còn không được nữa là.

Đã lâu rồi anh không đi ăn với một mình Đường Sở Sở.

“Chúng ta đi Mỹ Vị Hiên nhé?”

“Không đi.” Đường Sở Sở lắc đầu nói, “Mỗi lần em đến Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên đó đều đích thân chạy đến chào hỏi, khiến cho em trông giống như một đại nhân vật làm.”