Chương 390
Giang Thần giơ ngón cái: “Vợ à, giờ em giỏi thật đó, giờ ngay cả loại thiếu gia nhà giàu ngang ngược bất cần này cũng phải khúm núm trước em rồi.”
Lời nói của Giang Thần khiến Đường Sở Sở nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ đã từng cứu cô.
Cô có được địa vị như bây giờ, hoàn toàn là nhờ công của anh ấy.
Cô hơi thất thần, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nói: “Ông họ, chúng ta xử lý thủ tục chuyển nhượng đi thôi.”
Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi.
Đường Thiên Xương bảo thư ký soạn hợp đồng chuyển nhượng, Giang Thần thì đăng ký ngân hàng kỹ thuật số, lập tức chuyển số tiền một trăm triệu đến tài khoản cá nhân của Đường Thiên Xương.
Đồng thời anh cũng chuyển thêm một trăm triệu tới tài khoản công ty, xem như vốn điều hành Vĩnh Thái.
Chuyển khoản thành công, ký xong hợp đồng.
Dường như Đường Thiên Xương đã già hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Đường Sở Sở, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói: “Sở Sở, Vĩnh Thái về sau phải giao cho cháu rồi, ông không thể khiến Vĩnh Thái phát triển tốt đẹp, hy vọng rằng dưới sự dẫn dắt của cháu, Vĩnh Thái sẽ trở nên huy hoàng, hớn mạnh hơn nữa.”
Đường Sở Sở dõng dạc hứa: “Ông họ, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dẫn dắt Vĩnh Thái phát triển lớn mạnh hơn nữa.”
“Đúng rồi…” Đường Long nhớ ra gì đó, ông ta nhìn sang Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, hiện giờ công nhân ở xưởng đang kịch liệt đòi trả lương, còn gọi tới mấy chiếc xe tải, nếu trong hôm nay chúng ta không trả lương cho họ thì họ sẽ đem thiết bị máy móc đi bán.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Đường Sở Sở hơi thay đổi.
Cô tiêu tốn mất một trăm triệu, chính là vì xưởng, thiết bị và công nhân của Vĩnh Thái.
Giờ công nhân xưởng muốn bán thiết bị, máy móc, như vậy chẳng phải cô mất tiền uổng sao!
“Đi, đi xem thế nào.”
Ngay lập tức, bọn họ rời khỏi phòng làm việc ở tòa nhà lớn, đi xuống khu xưởng.
Xưởng gia công Vĩnh Thái.
Trước cửa có hai chiếc xe tải lớn, còn có hơn một trăm công nhân.
Cầm đầu là một người đàn ông hơi mập mạp, khoảng chừng gần bốn mươi tuổi.
Anh ta đang quát vào mặt một cậu trai khoảng hai mươi tuổi: “Đường Tiểu Thất, tốt nhất cậu đừng có cản tôi, mau mở cửa xưởng ra.”
“Mau mở cửa, không có tiền trả công nhân, còn không cho chúng tôi bán máy móc sao?”
“Đúng vậy, để đống thiết bị này ở đây làm gì, chẳng lẽ các người còn muốn vực dậy Vĩnh Thái sao?”
“Đơn đặt hàng cũng không có, ở lại xưởng này cũng chẳng tác dụng gì.”
Không ít công nhân la ó ầm ĩ.
“Phó trưởng phòng Vương, ông cũng là nhân viên kỳ cựu của Vĩnh Thái, bây giờ công ty gặp khó khăn, ông không giúp được gì thì thôi, đằng này còn thừa dịp hùa theo, ông có biết đem chỗ máy móc này đi đồng nghĩa với chuyện gì không, chính là đồng nghĩa rằng Vĩnh Thái sẽ không còn cơ hội vực dậy được nữa.”
Ở cửa xưởng, cậu trai hai mươi tuổi kia không ngừng khuyên nhủ.
Cậu ta là con trai của Đường Long, Đường Tiểu Thất.