Chương 363
Đôi mắt của anh sắc như đại bàng, anh vừa nhìn qua một cái, người đàn ông vạm vỡ bỗng chốc sợ hãi, hơi lùi lại mấy bước.
Nhưng có thua cũng không thể mất đi khí thế, anh ta hét lên: “Ông ấy đã chết rồi, các người còn muốn làm gì?”
Giang Thần đưa tay: “Đưa giấy khám bác sĩ cho tôi.”
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên lấy ra một xấp giấy, ném cho Giang Thần, hung dữ mắng: “Đây là giấy khám bệnh trong cả năm nay, bố tôi đã bốc thuốc ở bệnh viện của các người.”
Giang Thần nhặt lên, cầm trong tay, nghiêm túc xem.
Trong bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Không ít người nhà họ Đường đều đang quan sát tình hình bên ngoài.
Bọn họ đều mong chờ Giang Thần có thể giải quyết vấn đề.
Đường Mộng Oánh kéo Đường Lỗi qua một bên, nhỏ giọng nói: “Anh, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Đường Lỗi nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta làm không một kẽ hở, người ngoài chắc chắn sẽ không nhìn ra. Địa vị trong nhà của Đường Sở Sở ngày càng cao, chuyện này rất bất lợi với chúng ta, không đè nó xuống, tương lai chắc chắn nó sẽ leo lên đầu chúng ta mà ngồi.”
Người ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Giang Thần xem kỹ những tờ giấy chẩn đoán bệnh này.
“Đây, thuốc cũng đã đem đến rồi, còn một phần chưa uống, đang chuẩn bị đem đến Cục quản lý dược phẩm để kiểm tra.”Một người ném một phần thuốc đông y qua.
Giang Thần mở ra, tuỳ ý nhìn xem.
Anh cầm một ít thuốc, đặt trước mũi khẽ ngửi, thậm chí là bỏ một ít thuốc vào trong miệng nhai.
Sau đó, anh đứng dậy, nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
“Mười triệu.” Người đàn ông vạm vỡ kia biết nhà họ Đường giàu có, nên muốn đòi một khoảng lớn, vừa mở miệng đã đòi mười triệu, còn hung dữ nói: “Nếu hôm nay không đưa mười triệu, chuyện này không xong đâu, tao nói mày nghe, không đưa mười triệu thì tao sẽ quậy đến cùng, không khiến nhà họ Đường lật ngửa thì tao sẽ không thôi.”
Giang Thần đứng dậy, quay người nhìn Đường Sở Sở: “Em là Chủ tịch, hãy dặn dò tài vụ đưa tiền.”
“Giang Thần, chuyện này…” Đường Sở Sở hơi ngây ra.
Cô tưởng rằng anh sẽ giải quyết vấn đề, thế nhưng sau khi anh tỏ vẻ xem xét một lúc thì lại bảo nhà họ Đường đền tiền?
Trong nhà truyền đền tiếng mắng: “Giang Thần, mày làm cái gì vậy? Mười triệu đấy, sao có thể, tao nghi ngờ mày thông đồng với những người này lừa tiền của nhà họ Đường.”
Người mở miệng mắng là Hả Diễm Mai.
Giang Thần nói nhỏ bên tai Đường Sở Sở: “Đúng là thuốc có vấn đề.”
“Vậy, vậy làm sao anh chắc chắn là thuốc được bốc ở Vĩnh Nhạc, lỡ như có người cố tình vu oan thì sao?” Đường Sở Sở liếc Giang Thần một cái, bây giờ chuyện vẫn chưa làm rõ thì đã đền tiền, như vậy không phải là thừa nhận bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường có vấn đề sao?
“Nghe lời anh, người chết là lớn nhất, cứ đền tiền trước, trấn an người nhà đã, còn lại sẽ dễ giải quyết, dù có thế nào thì cứ tiếp tục gây chuyện cũng sẽ không tốt cho nhà họ Đường, nếu sau chuyện này có thể chứng minh thuốc không liên quan đến Vĩnh Nhạc, vậy thì ngược lại sẽ trở thành tuyên truyền cho Vĩnh Nhạc, đây là hiệu quả quảng cáo mà có dùng hàng triệu cũng không thể có, còn nếu như thuốc thật sự có vấn đề, bây giờ đền tiền thì sẽ giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.”
Đường Sở Sở nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Thần nói rất có lý.