Chương 319
Người nhà họ Đường nhìn thấy anh, không phải nên nịnh nọt bợ đỡ sao?
Tại sao vẫn dùng thái độ này?
Có chỗ nào xảy ra vấn đề sao?
Giờ phút này, một chiếc xe Bentley chạy đến.
Đường Thiên Long chống gậy bước xuống xe.
Còn có Đường Hải và Thần Bắc đi theo.
Đường Thiên Long mời phóng viên đến buổi họp báo, ông ta tuyên bố địa điểm tổ chức tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi của mình xong, sau đó vội vàng quay về.
“Cháu rể, lần này thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, cháu đã làm tăng thể diện cho ông nội.”
Thần Bắc lộ ra vẻ mặt đương nhiên, nói: “Ông nội, không phải chỉ là Đế Vương Cư thôi sao, điều này có đáng là gì, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn.”
“Đúng, khiêm tốn, khiêm tốn.”
Hai người vừa đi vào vừa nói chuyện.
Giang Thần nhìn thấy Đường Thiên Long xuống xe, anh lập tức đi tới, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Ông nội, cháu không lừa gạt ông đúng không, ông thật sự có thể tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, chẳng qua, trước khi đi sao ông không gọi điện thoại cho cháu, sau khi cháu quay về đã gọi điện thoại cho cấp trên của cháu, cấp trên của cháu đứng ra, đã cho Thương Minh Năm Tỉnh đến tận cửa nói xin lỗi rồi.”
“Bốp.”
Đường Lỗi đi tới, tát một cái lên gáy Giang Thần, mắng: “Cậu là đồ rác rưởi, đều tại cậu, chúng tôi mới bị đánh, bảy giờ biết em rể đứng ra giải quyết chuyện này, để ông nội lấy được tư cách tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, cậu lại đến đây tranh công sao?”
Đường Thiên Long nhìn thấy Giang Thần, trong lòng ông ta chỉ có tức giận.
Ông ta cầm gậy lên đánh.
Giang Thần kịp thời tránh được.
Anh đứng bên cạnh, nhìn Thần Bắc đứng bên cạnh Đường Thiên Long.
“Anh ra mặt?”
Thần Bắc đứng thẳng người, hơi sửa sang lại cà vạt một chút, nói: “Tôi cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại mà thôi, năng lực của nhà họ Thần, không phải kẻ rác rưởi phế vật như cậu có thể hiểu hết được.”
Đường Uyển Tâm đi tới, cô ta khoác cánh tay của Thần Bắc, sau đó khinh bỉ liếc nhìn Giang Thần một cái: “Bây giờ chồng tôi chính là phó đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm ở quân khu Giang Bắc, chú của tôi cũng là thư ký của tướng quân ở quân khu Giang Bắc, chút chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể hoàn thành được rồi.”
Mặt mũi Giang Thần tối sầm lại.
Công lao của anh lại bị người khác cướp mất.
Anh nhìn Đường Thiên Long: “Ông nội, ông tin anh ta sao?”
Đường Thiên Long nghiêm mặt quát mắng: “Chẳng lẽ tôi nên tin cậu sao?”
Đúng lúc đó, một chiếc xe MPV chạy đến.
Một có gái mặc đồ công sở, dáng người cao gầy, da dẻ trắng nõn, gương mặt xinh đẹp bước xuống xe.
Đó chính là Đường Sở Sở.