Chương 282
Hà Diễm Mai mắng: “Còn không phải tại cái thằng phế vật Giang Thần lắm mồm, phát biểu linh tinh trong cuộc họp để rồi kiếm chuyện khó cho Sở Sở à.”
“Hả?” Cô ta liếc Giang Thần một cái và hỏi: “Sao vậy?”
Hà Diễm Mai kể lại câu chuyện trong cơn thịnh nộ.
Nghe vậy, Hà Tâm suy tư và nói: “Nói không chừng chị Sở Sở làm được thật ấy.”
Giang Thần gật đầu, anh nói: “Đúng đúng, tôi tin Sở Sở. Mà cứ cho là lúc đó tôi không lắm mồm đi, bộ mọi người tưởng người nhà họ Đường sẽ để yên cho Sở Sở ngồi chễm chệ trên ghế chủ tịch hội quản trị hả? Nếu Sở Sở muốn ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch, nhất định phải khiến người nhà họ Đường tâm phục khẩu phục.”
“Làm như có mình cậu biết không bằng, chắc bọn tôi không biết à?” Hà Diễm Mai mắng: “Chuyện này rõ ràng là không thể. Lúc từ chối được thì không chịu, giờ hay rồi, cậu bảo xem Sở Sở phải xin tư cách gia nhập kiểu gì đây?”
Giang Thần giang hai tay: “Sao coi biết được, con đâu phải dân kinh doanh.”
“Haizzz.”
Đường Sở Sở thở dài: “Thôi được rồi, đừng cãi nữa, Giang Thần cũng muốn tốt cho con thôi. Con đi thu xếp đây, mai còn phải tới công ty chuẩn bị giấy tờ thông tin với mấy cái thủ tục này nọ đặng nộp nữa, cứ nộp thử coi được hay không rồi hẵng tính. Được thì mừng, còn không được thì thôi. Dẫu sao ông nội cũng thừa biết chuyện này là không thể, cho dù con không làm được, ông ấy cũng sẽ không làm khó con.”
“Ừ.” Hà Diễm Mai gật đầu, chuyện đã tới nước này, nên cũng đành vậy.
Đường Bác thì vẫn còn đắm chìm trong sung sướng.
50% cổ phần.
Nằm mơ ông ta cũng không ngờ, sẽ có một ngày bản thân nắm trong tay 50% cổ phần công ty gia tộc.
Đường Tùng cũng quên bén những khó chịu, cậu ta hớn hở nói: “Bố, ông nội nói bố có thể tự do chia cổ phần trong tay, con là con trai duy nhất của bố, bố mau chia cho con 25% đi.”
Đường Bác liếc mắt sang Hà Diễm Mai.
Tuy ông ta nắm trong tay quyền chia chát, nhưng chia cho ai thì lại còn tùy thuộc vào sắc mặt Hà Diễm Mai.
Hà Diễm Mai vỗ vào trán Đường Tùng và mắng: “Chia cái đầu con thì có, Sở Sở chưa nắm chắc ghế chủ tịch, lại còn tới ba tháng thử việc. Đợi Sở Sở ổn định vị trí chủ tịch hội đồng quản trị đi rồi chia.”
“Mẹ ơi là mẹ, ba tháng đẻ ra biết bao nhiêu tiền. Cứ để bố chia cổ phần cho con trước đi, con cần lợi nhuận cổ phần trong ba tháng đó mua biệt thự đón bố mẹ vợ về. ”
Nghe vậy, Ngô Mẫn vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn anh xã”.
Hà Diễm Mai liếc Giang Thần và mắng: “Cậu coi con rể nhà người ta kìa, phất lên một cái là nghĩ tới bố mẹ vợ ngay, còn cậu?”
Giang Thần sờ sờ mũi.
Anh không nghĩ cho nhà họ Đường à?
Không muốn Đường Sở Sở đảm nhiệm vị trí chủ tịch, nắm lấy nhà họ Đường và cũng không muốn Đường Bác nắm giữ 50% cổ phần nhà họ Đường sao?
Đường Tùng nhận thấy có gì đó không ổn, kịp thời nói: “Mẹ, không phải con phản đối. Nhưng chẳng qua là giờ bố có cổ phần, chia tạm vài tháng là đã đủ mua biệt thự rồi, huống hồ gia đình bố mẹ vợ con còn đang sống chen chúc trong căn nhà nhỏ có hơn 100 mét vuông.”
“Rồi rồi, không thành vấn đề.” Hà Diễm Mai chịu thua cậu ta luôn: “Mẹ cũng không có giận gì. Nhà họ Ngô gả con gái người ta cho con cũng tức là mất đi một người thân bên cạnh, giờ gia đình mình phát đạt thì cũng nên giúp gì đó cho họ.”