Chương 273
“Anh thì hiểu cái gì.” Hà Tâm trợn mắt nhìn Giang Thần: “Hoắc tướng quân là thần tượng của em, Tiêu Dao Vương càng là thần tượng của em hơn, em nằm mơ cũng muốn chụp ảnh chung với bọn họ, bây giờ có thể coi là tâm nguyện đã đạt được.”
“Nhưng mà…”
Cô ấy đột nhiên thay đổi chủ đề, nhìn Giang Thần đang lái xe nói: “Người em sùng bái vẫn là chủ soái Hắc Long của Nam Hoang, anh nói xem em đi tòng quân ở Nam Hoang, anh gặp qua chủ soái Hắc Long chưa, anh biết anh ấy trông như thế nào không?”
“Đương nhiên rồi.”
Giang Thần đắc ý nói: “So với thiên hạ thì không ai có thể hiểu Hắc Long hơn anh.”
“Thật sao?” Hà Tâm thích thú, hỏi: “Chủ soái Hắc Long cao hay thấp? Béo hay gầu? Tính cách thế nào? Kết hôn chưa?”
Cô ấy hỏi liền một lúc vài câu hỏi.
Cô ấy biết Hắc Long, cũng biết cuộc chiến tranh phong soái của Hắc Long.
Trận chiến đó vang danh thiên hạ.
Chỉ cần là người hâm mộ quân đội đều sẽ biết.
Chỉ là Hắc Long trong như thế nào, thì không có ai biết cả.
Bởi vì phong soái của Hắc Long là một cơ mật, ngoại trừ những đầu lão trong quân đội ra, không có ai biết cả, cho dù có vài tấm ảnh được lưu truyền ra bên ngoài, nhưng cũng chỉ những gia đình thực sự giàu có ở Kinh Đô mới có, những gia đình bình thường hoàn toàn không có tư cách để tiếp xúc những cái này.
Giang Thần: “Anh có thể khẳng định nói với em rằng, Hắc Long đã có vợ rồi, cả đời này của em không có cơ hội đâu.”
Hà Tâm thất vọng.
Khuôn mặt đang thất vọng của cô ấy ngay lập tức biến mất, cô ấy liếc nhìn Giang Thần: “Anh nói phét, em đã nghe nói rồi, anh làm binh lính mười năm, nhưng chỉ là tiểu binh, Nam Hoang có trăm vạn quân Hắc Long, sợ rằng anh không thể trở thành một thành viên của quân Hoắc Long được, làm sao có thể hiểu biết Hắc Long, thậm chí anh còn chưa gặp Hắc Long lần nào.”
Giang Thần cười cười, không nói nhiều.
Bởi vì, cho dù có nói với Hà Tâm rằng anh chính là Hắc Long, Hắc Long cũng sẽ không tin, thậm chí còn mắng anh là đồ ngốc.
“Haiz.”
Hà Tâm thởi dài.
“Hắc Long à, thần tượng của em, hơn một năm trước, một mình xông vào doanh trại của quân địch, giết đến đến mức máu chảy thành sông, xác chất như núi, đem đầu chủ soái quân của quân địch trở về, đánh dấu chấm hết cho một kết cục viên mãn cho cuộc đời huyền thoại của anh ấy.”
“Thật không ngờ một công dân thành phố nhỏ bé như em lại biết khá nhiều chuyện đó nhỉ.” Giang Thần nói.
“Đương nhiên rồi.”
Hà Tâm đắc ý: “Em chính là một người mê quân đội thâm niên.”
Nói xong, cô lại trở nên thất vọng: “Cũng không biết đời này của em có thể gặp Hắc Long hay không, đợi có cơ hội, em nhất định sẽ đến Nam Hoang một chuyến, xem xem có cơ hội gặp Tiêu Dao Vương hay không.”
“Đúng rồi…”
Cô đột nhiên có chủ ý.
“Anh rể, anh quen Hoắc Đông từ nhỏ, tuy rằng bây giờ anh ấy phát đạt đứng trên đỉnh cao rồi, nhưng anh ra mặt cầu xin anh ấy, có thể anh ấy sẽ đáp ứng anh, anh có thể giúp em một chuyện không, em muốn được chụp chung với Tiêu Dao Vương.”
Cô cầu xin.
“Hả?”
Giang Thần liếc nhìn Hà Tâm.
Trên thực tế anh cảm thấy có cảm tình với Hà Tâm, dù sao cô ấy cũng sùng bái quân nhân.
Còn hơn là những thiếu nữ mê trai khác, nào là tôn sùng minh tinh, sùng bái giặc tây.
Hơn nữa cô ấy chỉ là muốn chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cũng không nói muốn gả cho một tướng quân hay cái gì cả.
“Tiểu Tâm à, cái này anh có thể giúp em, nhưng em phải đảm bảo chuyện này không được nói với Sở Sở, nếu như em có thể làm được, anh dẫn em đi gặp Tiêu Dao Vương.”