Chương 260
Anh ta là bạn học chung đại học với Hà Tâm, theo đuổi cô rất nhiều năm rồi.
Anh ta rất biết cách lấy lòng mẹ vợ tương lai, thường xuyên đến nhà họ Hà ở thành phố Lâm để tặng quà cho mẹ của Hà Tâm. Nhờ vậy mới biết được hôm nay Hà Tâm sẽ đến Giang Trung, cho nên đến đón trước.
Anh ta vừa nhìn thấy Mao Nam liền chau mày lại,và hỏi: “Anh là ai?”
Mao Nam ưỡn thẳng người lên, nói: “Nhóc con, mày nghe cho kỹ đây. Tao tên là Mao Nam, đại ca của tao là Chung Phong ở khu Đông, biệt hiệu là Chó Điên, người trong giang hồ gọi là Phong ca.”
Nghe vậy, sắc mặt của La Phong đột ngột thay đổi, vội vàng rút điếu thuốc đưa qua, vẻ mặt kính cẩn: “Thì ra là người của Phong ca. Xin lỗi, tiểu đệ có mắt không thấy Thái Sơn.”
Mao Nam đón lấy điếu thuốc, vẻ mặt đắc ý. Ở mỗi một tấc đất trong giang hồ, chỉ cần nói đến tên của đại ca anh ta, người bình thường đều sẽ cung kính như nhau.
La Phong tự tay châm thuốc cho Mao Nam. Hà Tâm vốn đã định cùng đi với La Phong rồi. Bởi vì suốt bao nhiêu năm nay anh ta vẫn luôn theo đuổi cô, còn nhiều lần đến nhà cô, mẹ của Hà Tâm rất thích La Phong.
Lần này, trước khi Hà Tâm đến đây, mẹ của cô ta đã nhắc nhở nhiều lần, nói rằng nhà họ La có rất nhiều gia sản ở Giang Trung, nói La Phong có tiền đồ thế nào.
Cô ta cũng đã suy nghĩ, thử kết giao xem sao. Ai ngờ rằng La Phong lại không có tiền đồ đến vậy.
Mao Nam phà khói ra, mắng mỏ: “Tao đã nhắm trúng cô gái này rồi, cút ngay.”
“Chuyện này…”
Gương mặt La Phong lộ vẻ lưỡng lự.
Anh ta theo đuổi Hà Tâm rất nhiều năm, mắt thấy cơ hội sắp đến rồi. Nhưng Chó Điên không phải là người dễ đụng vào, là người trong giang hồ, có mấy trăm tên đàn em dưới quyền, nếu như đụng phải Chó Điên, nói không chừng nhà họ La của anh ta cũng sẽ gặp tai ương.
“Còn không mau cút đi…” Mao Nam giậm chân đuổi.
“Dạ, dạ, tôi cút ngay đây.”
Sau khi cân nhắc lợi và hại, La Phong đã thỏa hiệp.
Một cô gái thôi mà, không đáng phải đắc tội với Chó Điên vì Hà Tâm. Nếu như Chó Điên ghi thù thì nhà họ Lăng của anh ta phải gà bay chó chạy. Anh ta xoay người liền bỏ đi.
“Hà Tâm?”
Lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Giang Thần dựng xe xong, nhìn thấy Hà Tâm đang đứng bên vệ đường, anh lấy bức ảnh ra đối chiếu một chút, sau khi xác thực không nhận nhầm người rồi mới bước qua, cất tiếng gọi: “Hà Tâm, anh là Giang Thần.”
“Anh chính là Giang Thần, đến nhà họ Đường ở rể sao?” Hà Tâm cũng nhìn Giang Thần.
Trước khi đến đây cô ta cũng đã nghe nói qua, nhà họ Đường tìm một người chồng cho chị họ Sở Sở, ở rể lại nhà họ Đường. Người này cũng coi như là có chút bản lĩnh, trị được vết sẹo trên người của Sở Sở, giúp cho Sở Sở trở thành đệ nhất mỹ nhân của Giang Trung.
Giang Thần mỉm cười, nói: “Đúng vậy, anh chính là Giang Thần, người ở rể ở nhà họ Đường đây.”
Nói rồi, anh liền muốn bước tới xách vali của Hà Tâm.
“Nhóc con, ở đâu đến đây?” Mao Nam trừng mắt nhìn Giang Thần, tức giận nói: “Không thấy đây là người phụ nữ của tao à? Cút ngay, nếu không ông đây cho mày chết.”
“Hửm?”