Chương 257
Hai người kẻ xướng người họa.
“Hai đứa nói nhiều quá rồi đó.” Đường Sở Sở liếc mắt nhìn cả hai.
Đường Tùng xoay người đứng dậy, khuyên nhủ: “Chị à, cậu Cổ được lắm đó. Trẻ tuổi nhiều tiền, quan trọng nhất là người ta còn đẹp trai nữa, chị ở cùng với anh ấy chẳng phải là hơn hẳn tên vô dụng Giang Thần sao?”
Đường Sở Sở lười phải nói mấy lời vô bổ với mọi người trong nhà, cô liền đứng dậy đi vào bếp với Giang Thần.
Giang Thần ở rể trong nhà họ Đường bị sai tới sai lui, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.
Đi vào nhà bếp, nhìn thấy Giang Thần đeo tạp dề lên, đang rửa chén. Cô nói với vẻ mặt ray rứt: “Chồng à, xin lỗi, anh đi nghỉ ngơi đi, để em…”
“Làm vậy sao được chứ vợ, thân thể em là vàng là ngọc, sao có thể làm mấy chuyện vụn vặt này chứ, em đi nghỉ ngơi đi, để cho anh…”
“Em cũng là con người mà.”
“Như vậy cũng không được, em đi ra đi, để đó cho anh, nhà bếp nhiều dầu mỡ lắm…”
Tay của Giang Thần ướt hết rồi, cũng không lấy tay đẩy Đường Sở Sở ra mà dùng cơ thể mình gạt cô ra, kêu cô đi khỏi.
Đường Sở Sở cũng chỉ đành bỏ đi.
Đi trở lên phòng khách, cả nhà lại nói về cô. Điều này khiến cho Đường Sở Sở rất bực bội: “Mẹ à, mẹ đã quên rồi sao, ai là người dẫn mẹ đi đến khu quân sự cho mẹ nở mày nở mặt. Ai là người chữa khỏi bệnh cho mẹ? Lúc trước chẳng phải mẹ đã chấp nhận Giang Thần rồi sao? Còn muốn lấy tiền để mở phòng khám cho anh ấy, sao bây giờ lại trở quẻ?”
“Đó là chuyện của lúc trước, bây giờ là bây giờ. Tóm lại, nhất định phải ly hôn.”
Đường Sở Sở cạn lời cũng lười nói lý lẽ với Hà Diễm Mai, cô đứng dậy quay trở về phòng.
Giang Thần rửa chén và dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, anh bước ra ngoài nở nụ cười rạng rỡ: “Mẹ à, con đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu không còn gì nữa, con vào phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Đi đi.” Hà Diễm Mai nói với vẻ mặt bực bội.
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con gái mình rồi lại nhìn Giang Thần, trong lòng bà ta có chút tức tối.
Giang Thần quay trở về phòng.
Đường Sở Sở đang ngồi trước máy tính để thiết kế trang phục.
Giang Thần xem cũng chẳng hiểu gì cũng không làm phiền đến cô, tự giác lấy cái chiếu của mình ra trải xuống đất. Sau đó nằm trên nền đất, chăm chú nhìn ngắm Đường Sở Sở, gương mặt còn mang theo nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác ra.
Ngày hôm sau.
Xe của Đường Tùng bị va quẹt, cậu ta mang đến tiệm 4S sửa chữa đã sửa xong rồi. Hôm nay cậu ta muốn lái xe đi, sẵn tiện đi giải quyết một số thủ tục tiếp theo như là đăng ký giấy tờ xe và biển số xe, mua bảo hiểm.
Cả nhà Hà Diễm Mai đương nhiên cũng đi theo.
Trước lúc đi, Hà Diễm Mai hỏi: “Giang Thần, con biết lái xe không?”
Giang Thần gật đầu: “Dạ biết.”
Hà Diễm Mai lấy một chiếc chìa khóa xe ra, dặn dò anh: “Hôm nay Tiểu Tâm muốn về, con lái chiếc Honda của Đường Tùng đi đón nó đi.”
“…”
Giang Thần gãi gãi đầu: “Tiểu Tâm, là ai vậy?”
Đường Sở Sở đứng bên cạnh giải thích: “Là em gái họ ngoại của em, Hà Tâm. Nó vừa mới tốt nghiệp đại học xong, thực tập ở nơi khác một thời gian rồi, định đến Giang Trung phát triển.”