Chương 247
Trước đó, dưới sự áp lực, Trương Luân đã quỳ rồi.
Bây giờ bố anh ta đã đến.
Nhà họ Trương của anh ta không nằm trong bốn nhà quyền thế, nhưng lại mạnh hơn bốn nhà quyền thế. Bởi vì nhà họ Trương của anh ta không đi tranh mấy hư danh này mà thôi.
Mà công ty dược phẩm Vạn Thịnh của nhà họ Trương cũng chỉ đứng sau Thiên Quân. Sự tồn tại của tập đoàn Trường Sinh, cũng là một doanh nghiệp có tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Trung.
“Hửm?”
Trương Trường Thiên nhìn thấy Trương Luân đang chỉ ba người Diệp Hùng, Cổ Dật Hiên và Phương Vĩnh Cát.
Lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hùng thản nhiên nói: “Thằng nhóc này không có mắt, nói xằng nói bậy, nói xấu Sở Sở.”
“Cái gì?”
Nghe thế, Trương Trường Thiên lập tức giận tím mặt.
Trương Luân còn tưởng là Trương Trường Thiên vì nghe nói mình chỉ nói vài cậu lại bị ép quỳ xuống, nên mới tức giận.
Anh ta lập tức vênh váo tự đắc nói: “Bố, con chỉ nói mấy câu, bọn họ đã bắt con quỳ xuống, còn bảo con tự tát mình. Bố phải giúp con ra mặt đấy.”
“Thằng bất hiếu!”
Trương Trường Thiên vung tay, tát một cái lên đầu Trương Luân.
Cái tát này, dùng sức khá lớn.
Trương Luân trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Trương Trường Thiên đi qua, lại tay đấm chân đá một trận.
“Bố, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.”
Trương Luân không ngừng cầu xin.
Sau khi đánh Trương Luân một trận, Trương Trường Thiên vội vàng đi đến trước mặt Đường Sở Sở, quỳ phịch xuống đất, cầu xin: “Sở Sở, tôi cầu xin cô hãy tha thứ cho thằng con bất hiếu của tôi.”
Đường Sở Sở đã biết là chuyện gì.
Đây khẳng định cũng là nể mặt người đàn ông đeo mặt nạ quỷ.
Chỉ là, không phải người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã chết rồi sao? Những người này, sao ai nấy đều sợ đến vậy?
Cô hoảng hốt.
Ngay lập tức đỡ Trương Trường Thiên dậy, nói: “Tổng giám đốc Trương, ông khách sáo rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ, ông đứng lên trước đi.”
Nhưng mà, Trương Trường Thiên lại không dám đứng lên.
Ông ta đã từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Giang Thần. Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn, nói giết là giết.
Còn có Tiêu Nhược Nhiên bị tra tấn…
Bây giờ nhớ lại cảnh tượng đó, ông ta vẫn khiếp sợ trong lòng.
Trên mặt Giang Thần hiện vẻ bất mãn, nói: “Vợ tôi bảo ông đứng lên, thì ông cứ đứng lên đi, sao ông lại lải nhải như vậy.”
Giang Thần giả vờ cáo mượn oai hùng, định đi qua đá Trương Trường Thiên.