Chương 246
Những đại nhân vật lớn này, đều là vì nợ ân tình của người đàn ông mặt nạ quỷ đó, vì thế mới giúp Đường Sở Sở.
Hiện tại, ân tình đều đã trả xong.
Sau này những đại nhân vật này cũng sẽ không giúp Đường Sở Sở nữa.
Đường Thiên Long vẫn ngồi trên ghế sô pha, ông ta chứng kiến một màn này không khỏi phát run trong lòng, ông ta Cho rằng Đường Sở Sở thật sự có năng lực lớn, cảm thấy nhà họ Đường sắp được lên như diều gặp gió, thì ra mọi chuyện là như vậy.
Những người này, chỉ là giúp người khác hoàn trả ân tình mà thôi.
Ân tình đã trả rồi, sẽ không còn quan hệ gì tới Đường Sở Sở nữa.
Còn Giang Thần, anh liếc nhìn Lâm Y một cái.
Hiện tại anh có thể biết rằng, Lâm Y lần đã sớm biết được thân phận của anh, thậm chí còn biết anh chính là người giết tộc trưởng của tứ đại gia tộc.
”Tổng giám đốc Lâm…”
Anh cười mỉm nhìn Lâm Y.
Lâm Y xoay người nhìn theo, thì thấy ý cười trên khuôn mặt của Giang Thần, không biết tại vì sao mà cô ta cảm thấy toàn thân rợn hết da gà, cơ thể cứng đờ, nở một nụ cười ngượng ngùng, cô ta liền gọi: “Anh Giang.”
“Cảm ơn cô.”
Giang Thần nói ra một câu.
Tuy rằng Lâm Y biết được thân phận của anh, nhưng cũng vì Lâm Y ra mặt, mới hoá giải được cục diện, để Đường Sở Sở có thể tiếp nhận, và khiến mọi người đều giải thích được.
Nếu không thì thân phận của anh rất có khả năng bị bại lộ.
Đến lúc đó, anh với Sở Sở có lẽ là không thể nữa rồi.
Bởi vì hai bàn tay anh dính đầy máu.
Sở Sở tuyệt đối sẽ không ở cạnh loại người kiểu như anh.
“Quả nhiên là anh ấy.”
Đường Sở Sở đã đoán được.
Chỉ là, trong lòng cô vẫn có chút thất vọng.
Bởi vì người nhà họ Giang mà anh cứu, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã cứu cô, đã bị Tiêu Dao Vương hành quyết rồi.
Cô vĩnh viễn không biết được người đó rốt cuộc là ai, cũng không còn cơ hội gặp người đã âm thầm giúp đỡ cô nữa.
Cô cảm thấy có chút mất mát.
Ngay lúc này, lại có người tai to mặt lớn tới.
Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thịnh, Trương Trường Thiên, cũng là một tai to mặt lớn.
Ông ta vừa đến, lập tức nhìn thấy rất nhiều người.
Nhìn thấy Giang Thần, ông ta run rẩy cả người, nhũn chân, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống đất.
Ông ta vội vàng đi qua, kêu lên: “Cậu Giang, cô Sở Sở.”
“Bố.”
Trương Trường Thiên đến, Trương Luân lập tức có can đảm, ra vẻ oan ức nói: “Bố, mấy người bọn họ bảo con quỳ xuống.”