Chương 234
Trương Luân đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, bước đến chỗ Lâm Y vẻ mặt khó chịu nói: “Lâm Y, cho dù em không thích anh, không chấp nhận lời tỏ tình của anh, em cũng không cần tìm một tên vô dụng như vậy làm bia đỡ đạn, em làm vậy để sỉ nhục anh sao?”
Theo Trương Luân thấy, Lâm Y nói cô ta thích Giang Thần, còn mời Giang Thần khiêu vũ, chắc chắn là vì muốn từ chối anh ta nên cô ta mới tìm bia đỡ đạn cho mình.
“Nếu em tìm những người khác như anh Cổ của Mỹ Vị Hiên anh không nói làm gì, nhưng em lại tìm anh ta…”
Trương Luân nhìn Giang Thần đang ung dung ngồi trên sô pha, vẻ mặt anh ta đầy khinh thường nói: “Em nói anh ta bình tĩnh thản nhiên à? Anh thấy chưa chắc, anh ta biết thân biết phận của mình, biết đây là nơi nào, anh ta cũng không quen biết ai cả, anh ta tìm ai nói chuyện đây? Chỉ đành ngồi đây chơi điện thoại thôi.”
Giọng nói Trương Luân vang lên, mọi người đang sửng sốt ngạc nhiên lúc này mới bừng tỉnh.
“Thì ra là như vậy!”
“Tôi đã nói mà, giám đốc điều hành của Dược Phẩm Trường Sinh sao có thể thích một người ở rể như Giang Thần chứ, thì ra là lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn.”
Đường Sở Sở cũng bước đến.
Cô cũng biết Lâm Y lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn.
Hôm qua Đường Sở Sở đi dạo với cô ta cả ngày trời, đồ cô mua đều do Lâm Y bày vẽ cho, cô cũng có chút thiện cảm với Lâm Y.
Nếu Lâm Y đã không thích Trương Luân, muốn để Giang Thần làm bia đỡ đạn như vậy, cô bèn chớp chớp đôi mắt to tròn sắc sảo nhìn Giang Thần, nói: “Giang Thần, anh còn ngây ra đó làm gì, tổng giám đốc Lâm mời anh nhảy kìa.”
“Vợ à, anh…”
“Vợ gì chứ, em đã tặng anh cho cô ấy rồi.” Đường Sở Sở nghịch ngợm cười nói.
Giang Thần bối rối.
Anh là món đồ sao, bị tặng qua tặng lại như vậy.
“Anh Giang…”
Lâm Y cũng nhìn Giang Thần, gương mặt xinh đẹp quyến rũ ra vẻ nài nỉ nói: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi, có thể nhảy với tôi một bài không?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, dường như đang xin ý kiến của cô.
Đường Sở Sở kéo anh đứng dậy khỏi sô pha, đặt tay anh vào tay Lâm Y nói: “Hiếm khi tổng giám đốc Lâm coi trọng anh, đi đi.”
Bàn tay của Lâm Y mịn màng, nhẵn bóng.
Còn Giang Thần đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vợ à, anh…”
“Được rồi, đi đi, e không ghen đâu.” Đường Sở Sở đẩy Giang Thần đi.
Không những cô không ghen, trái lại trong lòng còn đang vô cùng hớn hở.
Đây chính là Lâm Y, giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh.
Cho dù lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn. Nhưng cũng là vinh hạnh của Giang Thần, mà Giang Thần lại là chồng của cô.
Lúc này, cô cảm thấy Giang Thần làm cô nở mày nở mặt hơn rồi.
Còn Giang Thần bị Lâm Y đưa vào trong sân nhảy.