Chương 222
“Tiêu Chiến có từng nói với cô, sau khi ông ta cầm bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đến Kinh Đô đã tặng cho ai không?”
“Chưa, chưa từng nói, anh Tư chưa từng nói với tôi, đúng, đúng rồi, sau lần bố tôi mất, anh Tư chạy về xuyên đêm, sau đó đã đến Kinh Đô một chuyến, sau khi trở về thì biết được mười năm trước Đường Sở Sở có cứu một người từ trong trận lửa lớn ở nhà họ Giang, lúc đó đã ép Đường Sở Sở nói ra, cô ta từng cứu ai.”
Không hỏi được chuyện gì, Giang Thần cũng hơi tức giận.
Anh siết chặt nắm đấm.
Tiêu Nhược Nhiên cảm nhận được sát khí của anh.
Ngay lúc này, cô ta biết mình sắp chết rồi.
Nhưng cô ta lại bày ra vẻ giống như được giải thoát.
Cuối cùng cũng sắp chết rồi, cuối cùng cũng không cần chịu giày vò nữa.
Cô ta nhắm mắt lại, đợi cái chết đến.
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề ra tay.
Anh thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, đứng dậy rời đi.
“Tiêu Nhược Nhiên, thời hạn một tháng cũng chẳng còn bao lâu, mau chóng điều tra rõ ràng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư trong tay ai, còn nữa, cô đừng hòng tự sát, nếu cô chết rồi, hơn trăm người của cả nhà họ Tiêu cũng sẽ chôn cùng cô.”
Giang Thần đã rời đi.
Nhưng Tiêu Nhược Nhiên vẫn còn sợ hãi.
Một lúc lâu sau, cô ta giống như nổi điên, không ngừng tát chính mình, liên tục tự mắng.
“Tiêu Nhược Nhiên, mày thật ngu ngốc, tại sao lại đi trêu chọc nhà họ Giang, mày đáng đời, anh tư, anh đưa nhà họ Tiêu vào hố lửa rồi, anh đi rồi, để lại cả nhà họ Tiêu biết phải làm thế nào?”
Tiếng khóc lóc vang lên trong phòng bệnh.
Khóc vô cùng thương tâm, khóc như đứt từng đoạn ruột.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Hôm nay, Đường Sở Sở đi dạo với Lâm Y cả một buổi chiều.
Cô tìm đủ mọi cách đi nghe ngóng tin tức liên quan đến người đàn ông mặt nạ quỷ.
Nhưng Lâm Y lại nói không biết.
Hôm nay, cả ngày cô đều ngẩn ngơ.
Đêm đã khuya rồi, cô nằm trên giường nhớ lại chuyện xưa.
Mười năm trước, cô đến vùng ngoại ô chơi bên bờ sông với bạn học.
Bỗng nhiên nhìn thấy một căn biệt thự bị cháy cách đó không xa, các cô chạy tới xem, cô nghe thấy tiếng kêu cứu đau xót vang lên trong biệt thự.
Sau khi chần chừ một lát, cô đã xông vào trong biển lửa cứu một người ra.
Sau khi cứu người này xong, người đó cũng nhảy xuống sông mất.
Lại nhớ đến chuyện khác, lần trước ở trên tầng thượng khách sạn Giang Trung.
Cô bị Tiêu Chiến giữ lại trên sân khấu bán đấu giá, Tiêu Chiến ra sức cứa từng nhát dao lên mặt cô.
Cô rất tuyệt vọng, bất lực, sống cũng không được chết cũng không xong.