Chương 220
Nhưng tình huống lúc đó do anh quá giận dữ, cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ muốn giết chết Tiêu Chiến.
Để ông ta ra đi không nói được lời nào.
Rất nhanh đã về đến nội thành.
“Anh Giang, cần tôi đợi anh không?”
Giang Thần khẽ xua tay, nói: “Không cần đâu, đã trễ rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi, lát nữa tôi tự bắt xe về.”
“Vâng.”
Giang Thần xuống xe.
Tiểu Hắc ngoảnh đầu rời đi.
Trên suốt dọc đường, Bạch Tố không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Giang Thần rời đi, Bạch Tố mới từ từ thả lỏng tinh thần.
“Anh, anh Hắc, đi chung với anh Giang áp lực quá, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám thở nữa.”
Tiểu Hắc cười đáp: “Anh Giang thật sự không đáng sợ vậy đâu, anh ấy đối xử với bạn bè rất tốt, chỉ có đối với kẻ địch mới không từ thủ đoạn như vậy.”
“Hơi thở trên người anh Giang lạnh lùng quá.”
Nghe xong, Tiểu Hắc chợt ngẩn ra, sau đó thở dài nói: “Vậy là cô chưa biết anh Giang đã trải qua những chuyện thế nào rồi.”
“Hả?”
Nghe xong Bạch Tố chợt thấy hứng thủ, hỏi: “Anh Hắc, kể chuyện của đại ca cho tôi nghe với!”
Bạch Tố từng là thành viên trong băng trộm mộ, quanh năm trà trộn ở Nam Hoang, cô ta đã từng nghe danh tiếng của Hắc Long từ lâu, nhưng cũng không hiểu về hắc Long lắm.
Vẻ mặt Tiểu Hắc cũng hơi đau lòng nói: “Anh Giang gánh vác quá nhiều trách nhiệm, tôi còn nhớ lần đầu gặp anh ấy, anh ấy còn là một chàng trai trầm tính ít nói, mỗi ngày anh ấy tập luyện đến nửa đêm, một ngày chỉ ngủ mấy tiếng, thời gian còn lại đều tập luyện.”
“Anh Giang bước ra từ chỗ chết, từng bị kẻ địch bắt sống, bị đánh đập thương tích đầy mình, xương cốt toàn thân đều bị đánh gãy.”
“Trận chiến phong thần vào một năm trước, một đội quân của tôi bị mai phục, anh Long một thân một mình xông vào trụ sở của quân địch, trận chiến đó làm máu chảy thành sông, xác chất thành núi, sau cùng anh Giang toàn thân đầy máu xách đầu của chủ soái quân địch về.”
“Trận chiến này vang dội khắp Nam Hoang, chấn động cả thế giới, làm nên uy danh của anh Giang.”
“Một trận phong thần, được sắc phong làm Hắc Long – một trong Ngũ Đại Soái.”
“Tuy là Ngũ Đại Soái, nhưng thực tế không phải như vậy, bốn đại soái khác đều từng bước trèo lên, dựa vào chiến tích để ngồi vào vị trí đó, còn anh Giang lại dựa vào việc xông lên giết địch, tích lũy công trạng, đạp lên hài cốt kẻ địch, từng bước một vùng lên, trở thành một trong Ngũ Đại Soái.”
Tiểu Hắc thở dài một hơi.
Cuộc đời mười năm lo việc binh của Giang Thần, chính là một câu chuyện huyền thoại.
Nếu viết nó thành sách, mấy trăm vạn cũng không viết xong câu chuyện huyền thoại về cuộc đời của anh.
Nghe thấy những chuyện này xong, Bạch Tố vô cùng chấn động.
Cô ta không ngờ Giang Thần lại trải qua nhiều chuyện như vậy.