Long Vương Trở Lại

Chương 213




Chương 213

“Gọi điện thoại cho Hắc lão bát hỏi, hỏi xem lai lịch của ba người này.”

“Vâng.”

Giang Thần ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Mùi khói tràn ngập phòng đá dưới lòng đất.

Ở phía đối diện, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ đen cầm quả óc chó trên tay nói với vẻ mặt trầm thấp: “Nói lại lần nữa, muốn tin tức thì lập tức chuyển khoản.”

Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Bỏ đi, tôi không mua nữa, ông thế này hố người ta quá rồi.”

Anh đứng dậy.

Tiểu Hắc, Hoa Hồng Đen cũng đứng lên theo.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen giận dữ nói: “Xem chỗ của tôi là chỗ nào hả, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”

Giang Thần cười nhạt một tiếng, đáp: “Muốn mua bán cũng được, gọi đại ca các người đích thân làm đi, đây là cuộc mua bán lớn, ông không nuốt được.”

Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen sững sờ một lúc rồi mỉm cười: “Cậu nói, tôi không phải Quỷ Kiến Sầu sao?”

Giang Thần chỉ vào camera ẩn trong góc, nói: “Đại ca ông chắc chắn đang trong tối nhìn đúng chứ, không hổ là Quỷ Kiến Sầu, làm việc cẩn thận đến vậy, vậy mà lại phái một tên đàn em bà chuyện làm ăn với tôi, nếu đã như vậy thì thật chẳng có thành ý gì cả, vậy thôi đi.”

Ở căn phòng khác.

Sắc mặt ông già hơn sáu mươi tuổi hút tẩu thuốc càng ngày càng ngưng trọng.

Giang Thần này không đơn giản, bị dí súng vào đầu chẳng những mặt không đổi sắc mà còn quan sát kỹ lưỡng đến vậy.

Còn Giang Thần nhìn người mặc áo ba lỗ đen đang ngồi trên sô pha nghịch quả óc chó, cười nhạt: “Ông giả vờ rất giống, gần như không có bất kỳ sơ hở nào.”

“Đã như vậy, sao cậu lại nói tôi không phải Quỷ Kiến Sầu?”

“Khí thế.”

Giang Thần thản nhiên nói: “Thế lực của Quỷ Bất Kiến rất lớn, là hoàng đế thực thụ của thế giới ngầm, là một ông trùm, sống ở địa vị hơn người đã lâu trên người sẽ có loại khí thế vô hình, nhưng ông không có.”

“Dựa vào đó?”

“Đúng.”

Căn phòng đá khác.

Một tên đàn em đi đến, nói: “Đại ca, đã gọi cho Hắc lão bát rồi, nhưng tên nhóc đó ấp a ấp úng, không nói gì nhiều, chỉ nói người mua tư liệu không dễ chọc.”

“Được rồi, đã biết.”

Ông già khẽ phất tay, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Mà Giang Thần nói xong quay người người định đi.

“Bộp bộp bộp.”

Lúc này, những tiếng vỗ tay vang lên.

Ngay sau đó, một ông già mặc bộ đồ xanh, đi đầu, dáng vẻ nhìn già nhưng rất có sức sống đi tới, ông ta vỗ tay, cười nói: “Giỏi lắm, thật sự rất giỏi.”

Giang Thần nhìn lại, thấy ông già đi đến.