Chương 207
Sau khi biết được nhà họ Lăng bị diệt mười năm trước ngoài bốn gia tộc lớn ra còn có một số thế lực ngầm nữa cũng tham gia vào, sắc mặt Giang Lăng trầm đến đáng sợ.
Tiểu Hắc lập tức đi sắp xếp.
Thân phận của anh ta lớn đến dọa cả người, muốn sắp xếp chút chuyện này rất đơn giản.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã sắp xếp thỏa đáng.
“Đại ca Giang, đã sắp xếp xong hết rồi, khuya nay sẽ gặp Quỷ Kiến Sầu ở xưởng sửa chữa Volkswagen ngoại ô.”
“Ừ.” Giang Thần gật đầu.
“Đại ca Giang, việc làm ăn của Quỷ Kiến Sầu là mua bán tình báo, hơn nữa giá cả cũng rất đắt đỏ, chúng ta chuẩn bị tiền đi, hay là?”
Giang Thần liếc nhìn Tiểu Hắc, hỏi: “Tiểu Hắc, anh theo tôi bao lâu rồi?”
Tiểu Hắc nói: “Tính ra cũng được tám năm rồi.”
“Đúng vậy, tám năm rồi, cái nết của tôi thế nào, anh còn không biết nữa sao, một đại ca của thế lực một phương, tôi cần dùng tiền nữa sao?”
“Đúng, đại ca Giang dạy phải ạ.”
Giang Thần nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ, lái xe tới ngoại ô phải mất hơn một giờ.
E là đêm nay phải muộn lắm mới về đến nhà rồi.
Anh cầm điện thoại gọi điện cho Đường Sở Sở.
“Sở Sở, em đã về chưa, anh có ít việc đến muộn, đêm nay sợ là về rất muộn, có thể sẽ không về nữa…”
Giang Thần lúc gọi điện thoại như vậy so với vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau.
Bạch Tố còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, thần chết Nam Hoang danh tiếng lẫy lừng vậy mà lại có một mặt dịu dàng đến vậy, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười.
Cô ta kéo kéo kéo Tiểu Hắc, liếc nhìn ra ngoài cửa.
Tiểu Hắc gật đầu đi ra ngoài: “Anh Hắc, đại ca Giang gọi điện thoại cho ai vậy, sao đột nhiên cứ như biết thành một người khác ấy?”
“Cô ấy ấy à…”Tiểu Hắc cảm thán nói: “Có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Người trong lòng đại ca Giang à?”
“Chuyện của đại ca Giang, tốt nhất là cô đừng hỏi nhiều.”
“Không phải là tôi muốn hiểu rõ chút thôi sao, sợ sau này không cẩn thận đắc tội phải.”
Giang Thần gọi điện thoại cho Đường Sở Sở xong thì đi ra thấy Bạch Tố và Tiểu Hắc đang to nhỏ với nhau: “Khụ khụ, nói gì đấy?”
Tiếng ho này làm Bạch Tố sợ run cả người.
Tiểu Hắc lại cười: “Cũng không có gì, Hoa Hồng Đen chỉ đang nghe ngóng về chuyện của chị dâu thôi.”
Giang Thần liếc mắt nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố hoảng hốt, lập tức cúi đầu.
Giang Thần thản nhiên nói: “Từ nay về sau không có Hoa Hồng Đen, chỉ có Bạch Tố.”
“Vâng, đại ca Giang, là tôi lỡ miệng.”
Giang Thần vỗ vai Tiểu Hắc, cười nói: “Tiểu Hắc, anh cũng già đầu rồi nhỉ, cũng đến lúc suy tính đến chuyện lớn cả đời rồi, thích người thế nào tôi giới thiệu cho anh một người, cool ngầu, loli, quyến rũ hay là thanh thuần?”
“Khụ khụ…”