Chương 196
Giang Thần đỡ Đường Sở Sở, đi đến khu nghỉ ngơi bên trong cửa hàng bán quần áo.
Ngồi xuống, còn cầm lấy một quả táo trên bàn lên, dùng dao gọt hoa quả gọt vỏ, đưa cho Đường Sở Sở: “Vợ, ăn một miếng nào.”
Nhìn thấy Phùng Tiểu Hội, Tôn Trạch, còn có nhân viên bán hàng, và vài người bảo vệ đi theo, Đường Sở Sở cẩn thận đến mức tim đập thình thịch.
Hiện tại, cô sợ chết khiếp, làm sao có tâm trạng mà ăn chứ.
Nếu chuyện này xảy ra, nên làm cái gì bây giờ đây?
Cô sốt ruột đến mức sắp khóc: “Thần, anh mau nghĩ cách đi!”
Đường Sở Sở rất nhanh đã khóc, nhưng vẻ mặt Giang Thân không hề có chút gì là sợ hãi cả.
Giang Thần đánh Tôn Trạch, đụng vào không ít sào quần áo, chuyện này đến tai quản lý.
Quản lý tiệm bán quần áo này là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng khá xinh đẹp, mặt trái xoan, tóc đen dài, cả người mặc trang phục chuyên nghiệp gợi cảm.
“Anh, anh Tôn.”
Nhìn thấy Tôn Trạch, cô ta khom lưng, vẻ mặt kính trọng.
Tôn Trạch ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ anh Ba dẫn ngườu đến đánh Giang Thần, liếc mắt nhìn người quản lý này một cái, thấy cô ta cũng khá quyến rũ, hai mắt sáng ngời, nhưng, Đường Sở Sở ngồi ở phía đối diện anh ta, anh ta ngay lập tức không có chút hứng thú nào với người quản lý này, thản nhiên nói: “Làm sao, cô biết tôi?”
“Đúng, trước kia trong một lần ở tiệc rượu, nhìn thấy anh Tôn từ xa.” Vẻ mặt quản lý Lý Mẫn đầy kính trọng.
Tôn Trạch khẽ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Sở Sở ngồi ở đối diện, nói với quản lý Lý Mẫn: “Cô tính xem, cho tên nhóc này biết giá trị của những bộ quần áo này bao nhiêu tiền, để cho anh ta bồi thường.”
“Anh Tôn, đi tính xong rồi, tổng cổng làm dơ mười tám món, giá cũng phải hơn một vạn một bộ, tổng cộng hai mươi mốt vạn.”
“Nghe thấy không…” Phùng Tiểu Hội ngang ngược nói: “Hai mươi mốt vạn, chuẩn bị tiền bồi thường đi, nhìn bộ dạng của anh, chắc cũng không có số tiền đó đâu, quỳ gối nhận sai với chồng tôi, số tiền này, bọn tôi trả giúp anh.”
“Thần, bồi thường tiền đi.” Đường Sở Sở nhỏ giọng nói: “Nhà họ Toon không dễ chọc vào, Tôn Trạch đã gọi người rồi, nếu như còn không đi, đợi lát nữa không đi được đâu.”
Đường Sở Sở bồn chồn, lúc này cô chỉ muốn đi thôi.
Tuy rằng hai mươi mốt vạn rất nhièu, nhưng Giang Thần nói trong thẻ có tiền, hơn nữa coi như là mua quần áo, mặc dù không phù hợp với cô, nhưng cầm đi sửa một chút, có lẽ vẫn có thể mặc được.
“Vợ, không có việc gì, anh chờ anh ta gọi người đến, chẳng lẽ em đã quên, anh sinh ra trong quân đội sao?” Trên mặt Giang Thần mang theo ý cười.
“Thần, đừng quậy nữa, nghe em nói, Tiêu Dao Vương mới nhậm chức, lệnh tử hình được ban ra, gần đây các ban ngành liên quan bắt rất nghiêm, đánh nhau ẩu đả, đây là tội nặng.”
Đường Sở Sở nhìn mấy người bảo vệ đứng quanh như hổ rình mồi, cũng bị dọa cho sợ không ít.
Hiện tại có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì cứ dùng tiền giải quyết.
“Đi?”
Sắc mặt Tôn Trạch thâm trầm, lạnh lùng nói: “Hôm nay, mày đi thử cho tao xem?”
Nghe vậy, mấy người bảo vệ từng bước tiến về phía trước khóa chặt lại.
Giang Thần cũng không hề nghĩ tới việc đi.