Long Vương Trở Lại

Chương 193: 193: Tiểu Hắc Xảy Ra Chuyện





Tám triệu, tiền lãi mỗi ngày là hai triệu.
Làm sao cậu ta có thể trả nổi số tiền này?
Sắc mặt Đường Tùng xám xịt như xác chết, cả người không có chút sức lực, cậu ta cảm thấy trời đất u ám, muốn chết đi cho xong.
“Anh Đường, mau về xin tiền đi.

Đây là anh Mã, thủ đoạn rất độc ác.

Nếu anh không trả tiền, đừng nói chỉ mình anh, ngay cả những người nhà họ Đường cũng sẽ xong đời.” Cô gái gợi cảm và quyến rũ mở miệng nói.
Tên cô ta là Lưu Lộ và là người của sòng bạc ngầm này.
Chuyên có trách nhiệm phục vụ những nhân vật lớn trong sòng bạc.
Nghe đến đây, Đường Tùng không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Cậu ta đứng dậy và muốn rời đi, tuy nhiên, cơ thể Đường Tùng không còn chút sức lực nào, căn bản là cậu ta không thể bước được một bước nào cả.
Cậu ta không biết mình về nhà bằng cách nào.
Về đến nhà, cậu ta nằm liệt trên giường không muốn động đậy, thậm chí còn không có ăn cơm tối.
Có vài lần, cậu ta mở cửa sổ và muốn từ cửa sổ nhảy xuống dưới.
Tuy nhiên, cậu ta không dám.
Sau bữa tối.
Phòng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở đang nói chuyện với Giang Thần về việc của công ty.

Truyện Đam Mỹ
Nói cái gì mà trang thiết bị trước đây của công ty đều đã được chuyển đi, sau Đại hội Y Học cô sẽ tìm địa điểm để xây dựng lại nhà máy mới, trong thẻ cô vẫn còn một số tiền, số tiền này là đủ dùng rồi.
“Ừm.”
Giang Thần cũng không nói gì.
Thương hội Tứ Hải là hướng về anh.

Đường Sở Sở chỉ bị liên lụy mà thôi.
Anh sẽ nhớ kỹ mối hận này.
Về sau, thương hội Tứ Hải của bốn gia tộc lớn sẽ phải trả giá đắt.
Và một phòng khác.
Đường Tùng muốn thẳng thắn nói rõ với cả nhà, nhưng cậu ta không dám.
Bởi vì cậu ta không chỉ thua hết năm triệu mà Đường Sở Sở đưa, mà còn vay nặng lãi thêm tám triệu.
Cậu ta thực sự không dám nói.
Đêm dài lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Giang Thần vẫn còn đang ngủ.
Chuông điện thoại vang lên đánh thức anh.
Anh mơ mơ màng màng sờ điện thoại bên giường, trực tiếp từ chối.
Ngay sau đó, điện thoại lại tiếp tục vang lên dồn dập.
Lúc này Giang Thần mới mở mắt ra, anh lăn qua lộn lại đứng dậy, cầm điện thoại trên tủ ở đầu giường lên, phát hiện là cuộc gọi đến từ một thành phố nào đó ở biên giới Nam Hoang, anh lập tức bấm nút nghe máy.
“Hắc Long, nếu muốn Hắc Phong sống sót, trước khi trời tối lập tức chạy đến Nam Hoang, nếu không, thì chờ đến nhận xác…”
Một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Giang Thần lập tức tỉnh ngủ.
“Anh là ai?”
“Tút tút tút…”
Đối phương đã cúp máy.
Giang Thần nhanh chóng gọi cho Tiểu Hắc.
“Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách không thể thực hiện được.”
Điện thoại đã bị tắt và không thể kết nối được.
Lúc này Giang Thần cảm thấy có điều gì đó không ổn, Tiểu Hắc đã xảy ra chuyện.

Tuy nhiên, Nam Hoang là căn cứ của anh, có trăm vạn quân Hắc Long trấn giữ ở đó, Tiểu Hắc là đàn em thân tín của anh, là người có quyền điều động quân đội, ở trên địa bàn của anh, sao Tiểu Hắc có thể xảy ra chuyện được cơ chứ?
“Chồng à, có chuyện gì vậy?”
Đường Sở Sở mơ mơ màng màng đứng lên, cô nhìn thấy vẻ mặt u ám của Giang Thần đang ngồi ở bên giường.
Vẻ u ám trên mặt Giang Thần lập tức biến mất.
Anh xoay người khẽ cười với Đường Sở Sở, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là công ty gọi đến, cử anh đi công tác.

Vợ à, anh sợ là phải đi đến nơi khác công tác rồi.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở cũng không nghi ngờ gì nữa, cô nói: “Công tác là chuyện quan trọng, ăn thêm nhiều điểm tâm vào, anh có tiền không, em sẽ chuyển cho anh một ít tiền.

Khi đến nơi khác, ăn uống ngủ nghỉ việc gì cũng tốn rất nhiều tiền.”
Giang Thần cười nói: “Anh không phải đi chơi, anh đi công tác nên công ty sẽ chi hết.”
Đường Sở Sở cảnh cáo: “Khi ở bên ngoài không được lộn xộn, không được bị bệnh trở về.”
Vẻ mặt Giang Thần có chút xấu hổ nói: “Sẽ không đâu.”
Anh đứng dậy, đi về phía tủ quần áo và mở tủ.
Giang Thần tìm một hồi lâu, anh vẫn không tìm thấy thứ mình đã để vào trong tủ, không khỏi xoay người lại hỏi: “Vợ à, em có biết trong tủ của anh có sợi dây thép làm bằng kim bạc để ở đâu không vậy?”
Đường Sở Sở đã dậy rồi.
Cô tỏ vẻ khó hiểu, lập tức nhớ ra, chỉ vào ban công nói: “Em thấy dây này rất chắc nên dùng để phơi quần áo.

Nó ở ngoài ban công.”
Giang Thần lúng túng một lúc.
Dùng để phơi quần áo sao?
Đoạt mệnh tám mươi mốt châm lại bị dùng để phơi quần áo?

Đoạt mệnh tám mươi mốt châm là vũ khí của anh.
Đây là vũ khí mà anh có được khi lấy y thuật bí ẩn mười năm trước, đây là tám mươi mốt cây kim bạc đặc biệt, những cây kim bạc này thật sự rất đặc biệt, có thể tạo thành một sợi dây thép đặc biệt.
Giang Thần đi tới ban công.
Có một sợi dây thép được treo trên ban công, và một vài quần áo lót được treo trên đó.
Cơ trên mặt Giang Thần có chút co giật.
Lấy đồ lót ra, gỡ Đoạt mệnh tám mươi mốt châm xuống.
Sợi dây thép bao gồm những chiếc kim bạc này giống như có sinh mệnh, lập tức bám vào cánh tay Giang Thần, quấn lấy cánh tay của anh.
Đường Sở Sở bước ra.
“Đúng rồi, anh chỉ đi công tác, mang dây thép đi làm gì? Em phát hiện sợi dây thép này thật sự rất đặc biệt.”
Giang Thần mỉm cười, không nói lời nào.
“Vợ à, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đến công ty báo cáo trước.”
Nói xong, anh bước vào phòng, lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác màu đen, mặc vào.
Đường Sở Sở chỉ nhắc nhở: “Đi đường phải cẩn thận.”
“Anh biết rồi.”
Giang Thần xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà, nụ cười trên mặt anh cứng lại, thay vào đó là một gương mặt đầy u ám.
Anh lấy điện thoại ra và liên lạc ngay với Tiêu Dao Vương.
“Tiêu Dao Vương, lập tức chuẩn bị máy bay chuyên dụng cho tôi.

Tôi phải đến Nam Hoang một chuyến.”
Tiêu Dao Vương vừa định hỏi anh muốn đến Nam Hoang để làm gì, nhưng Giang Thần đã cúp điện thoại rồi.
Không bao lâu sau.
Quân khu Giang Trung, ở một vùng đất trống.
Một chiếc máy bay trực thăng đã xuất hiện ở đây.
Phía trước trực thăng là một người thanh niên trẻ mặc áo khoác đen và một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi.
Tiêu Dao Vương hỏi: “Cậu đến Nam Hoang làm gì vậy? Hiện giờ cậu đã từ chức, không phải Hắc Long, cũng không có tư cách điều động quân Hắc Long.”
Tiêu Dao Vương cảm nhận được trên người Giang Thần tỏa ra một luồng sát khí.
Ông ta không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Thần liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi nói: “Một chút chuyện nhỏ thôi.”

“Cậu có cần tôi giúp gì không?” Tiêu Dao Vương hỏi.
Ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ cái nhìn của Giang Thần, ông ta có thể phán đoán đây chắc chắn không phải chuyện tầm thường, mà là một chuyện lớn và rất khó khăn.
Giang Thần cũng không nói nhiều lời.
Anh vung tay áo lên, cất bước bước lên trực thăng.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương cũng cau mày.
“Đang yên đang lành, đến Nam Hoang làm gì vậy?”
Ông ta lấy điện thoại ra và gọi cho Tiểu Hắc.
“Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách không thể thực hiện được.”
“Hả?”
Tiêu Dao Vương cau mày, ông ta lẩm bẩm: “Sao lại thế này, sao cậu ta lại tắt điện thoại?”
Vào lúc này ông ta cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Giang Thần đến Nam Hoang, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn, nhất định ở Nam Hoang sắp xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Chỉ là ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, ông ta cũng không quá lo lắng.
Ngay cả khi Giang Thần đã từ chức.
Nhưng quân Hắc Long vẫn luôn trung thành với anh.
Hơn nữa anh có địa vị nhất định ở Nam Hoang, cho dù từ chức rồi thì khi đi tới Nam Hoang cũng không ai dám làm gì anh, với lại thực lực của bản thân anh cũng vô cùng đáng sợ.
Giang Thần ngồi trực thăng đến Nam Hoang.
Vẻ mặt của Giang Thần trên trực thăng vô cùng u ám.
Anh lấy điện thoại ra và gọi một lần nữa.
Số anh gọi là số người gọi cho anh vào lúc sáng.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
“Tôi đang trên đường đến đó, anh là ai, anh đã làm gì Tiểu Hắc rồi?”
“Khi đến ngoại ô Thiên Sơn, tự nhiên sẽ có người liên lạc với anh.”
“Tôi cảnh cáo anh, mặc kệ anh là ai, nếu như Tiểu Hắc thiếu mất một sợi tóc, tôi sẽ khiến cho anh muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.”
“Tút tút tút...”
Đối phương đã cúp máy..