Sau khi giải quyết xong vấn đề của Lâm Y về tập đoàn Trường Sinh, Giang Thần và Tiểu Hắc rời đi, họ đi đến tập đoàn Thiên Quân.
Rất nhanh đã đến dưới lầu của tòa nhà tập đoàn Thiên Quân.
Tiểu Hắc vẫn là người lái xe.
Hai người cùng nhau xuống xe, sóng vai nhau đi về phía tòa nhà tập đoàn Thiên Quân.
Cả hai không bị bảo vệ chặn lại, sau khi vào tòa nhà, họ đi về phía thang máy, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy mấy nhân viên bảo vệ đang tụ lại một chỗ, nói cười rôm rả.
Khi bảo vệ nhìn thấy có người đến, bọn họ lập tức chạy đến xem.
Một người trong số đó rút dùi cui điện để ở hông ra, chỉ vào Giang Thần và Tiểu Hắc vừa đi ra khỏi thang máy, lạnh lùng quát: “Các người làm gì vậy? Không biết đây là tầng riêng của chủ tịch sao? Cút xuống ngay lập tức.”
Tiểu Hắc mạnh mẽ xông lên phía trước, anh ta đột nhiên nắm lấy dùi cui điện trong tay bảo vệ, thuận tay đoạt đi, còn đập một cái vào ót của người bảo vệ.
“Anh…” Bảo vệ hét lên.
Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, anh ta đã lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người ngã quỵ xuống đất.
“Có người gây rối, nhanh…”
Các nhân viên bảo vệ khác lập tức xông lên.
Tiểu Hắc trông như một hung thần muốn giết người, chỉ vài cú đánh đã cho khiến đám bảo vệ nằm la liệt trên mặt đất.
Hai người vừa đánh vừa đi về phía văn phòng chủ tịch.
Rầm!
Trực tiếp phá cửa xông vào.
Ghế sô pha trong văn phòng.
Diệp Hùng đang quấn lấy nữ thư ký gợi cảm, vừa ôm hôn vừa cởi quần áo.
Trong nháy mắt cửa phòng bị đá văng ra.
Diệp Hùng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Giang Thần và Tiểu Hắc bước vào, sắc mặt ông ta tối sầm xuống vô cùng đáng sợ, nhanh chóng mặc lại quần áo, lạnh lùng nhìn Giang Thần quát: “Giang Thần, cậu đang làm gì vậy, cậu muốn chết phải không?”
Nếu như Giang Thần không rời khỏi vị trí, thì khi Diệp Hùng nhìn thấy anh, ông ta chắc chắn sẽ vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ Giang Thần không phải Hắc Long, cũng không phải là một trong Ngũ Đại Soái, cùng lắm anh cũng chỉ là chủ tịch của tập đoàn Giang Long, tập đoàn Giang Long không có nhiều tài sản như Thiên Quân, người như vậy thì làm sao ông ta có thể để vào mắt được cơ chứ?
Nhớ lại trước kia ông ta bị Giang Thần gọi đến gọi đi.
Trong lòng Diệp Hùng đều có chút bất mãn.
Ông ta lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu quỳ xuống cho tôi, tôi có thể suy nghĩ lại mà buông tha cho cậu.”
Giang Thần bước đến, ngồi xuống sô pha.
Nữ thư ký gợi cảm trên ghế sô pha nhanh chóng thu dọn lại quần áo xộc xệch rồi hốt hoảng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Giang Thần nhìn Diệp Hùng, trên mặt anh mang theo ý cười: “Diệp Hùng, tôi tạm thời từ chức, không còn là một trong Ngũ Đại Soái, vậy nên ông không để tôi vào mắt nữa sao?”
“Ha ha ha…”
Diệp Hùng cười to: “Tôi là người nhà họ Diệp ở Kinh Đô, tại sao tôi phải để cậu vào trong mắt?”
Ông ta nhìn Giang Thần như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Không phải Hắc Long, cũng không phải Ngũ Đại Soái, còn dám đến làm loạn ở đây, chẳng lẽ cậu không biết bây giờ cậu đang bị cả ngàn người hướng vào sao? Cậu không biết rằng các nhân vật lớn ở Kinh Đô này đều muốn cậu chết sao?”
“Lập tức quỳ xuống đi.”
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra và thực hiện một cuộc gọi.
“Mau đến văn phòng của tôi.”
Ông ta cúp điện thoại, nhìn sang Giang Thần với vẻ mặt oán hận.
Khi thằng nhóc con này vẫn còn là Hắc Long, đã gây cho ông ta không ít rắc rối.
Bây giờ không còn là Hắc Long nữa, mà lại dám xông vào đây làm loạn.
Rất nhanh sau đó cửa văn phòng bị đẩy ra, bảy tám người đàn ông mạnh mẽ bước vào.
Những người này cao hai mét, nặng hai ba trăm cân, cơ bắp cường tráng, cánh tay còn to hơn eo của Giang Thần, dưới cánh tay ẩn chứa dày đặc sức mạnh bộc phát.
Bảy tám tên đàn ông cường tráng đứng trong văn phòng, khí thế chấn động khiến cho người ta sợ hãi.
Diệp Hùng khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Giang Thần, tôi nghe nói cậu có sức mạnh vô song.
Hôm nay tôi muốn xem cậu làm sao ra khỏi văn phòng của tôi?”
Giang Thần liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái.
Tiểu Hắc lập tức hiểu ý.
Anh ta đột ngột bật dậy.
Ngay khi Tiểu Hắc đứng dậy, bảy tám người đàn ông to lớn rút súng ra ngay lập tức chĩa súng vào Giang Thần và Tiểu Hắc.
Khi nhìn thấy điều này, Tiểu Hắc vẫn đứng yên tại chỗ và không có bất kỳ hành động hấp tấp nào.
“Ha ha ha…”
Diệp Hùng cười to, trên mặt ông ta mang theo vẻ đắc ý.
“Cho dù cậu có bản lĩnh tốt như thế nào, cậu có thể làm gì được chứ? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho tôi, nếu không…”
Giang Thần cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nếu không thì sao?”
Vẻ mặt không chút sợ hãi của Giang Thần khiến Diệp Hùng rất khó chịu.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu không thì, chết…”
Ngay khi chữ chết vừa nói ra, Giang Thần lập tức chuyển động.
Anh giơ tay lên, một ít kim bạc bay ra.
Mấy người đàn ông vạm vỡ kia còn chưa kịp phản ứng đã ngã quỵ xuống đất, trên người không còn chút sức lực, không gượng dậy nổi.
“Cái gì?”
Sắc mặt Diệp Hùng hơi thay đổi.
Từ lâu ông ta đã nghe nói về sức mạnh vô song của Hắc Long.
Nhưng điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Tất cả những người nhìn thấy Hắc Long ra tay, đều là người chết.
Ông ta không ngờ thực lực của Giang Thần lại đáng sợ như vậy.
Giang Thần đứng lên.
Thân thể Diệp Hùng lùi lại một chút, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi.
“Diệp Hùng, lá gan của ông cũng lớn thật…”
Diệp Hùng cảm nhận được sát khí, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một nụ cười: “Giang, Giang Thần, tôi chỉ đang đùa với cậu mà thôi, nghe nói cậu có sức mạnh vô song, nhưng tôi chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Hôm nay rốt cục cũng được nhìn thấy tận mắt, thư ký, thư ký, mau mang trà đến đây.”
Nói xong, ông ta bước tới, tự mình đón tiếp Giang Thần và Tiểu Hắc, như thể ông ta đang hầu hạ một nhân vật lớn vậy.
Giang Thần ngồi xuống, vẻ mặt của anh không chút để ý: “Diệp Hùng, ngày mai vợ của tôi sẽ đến Thiên Quân chấm dứt hợp đồng, ông không được làm khó dễ, biết không?”
“Vâng, vâng, vâng, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ chuyện gì.”
Diệp Hùng không dám nói lời nào, ông ta lập tức gật đầu.
Giang Thần đứng lên.
Ngay khi anh đứng dậy, Diệp Hùng bị dọa đến mức cả người run lên.
Giang Thần liếc ông ta một cái, sau đó anh xoay người rời đi.
Tiểu Hắc theo sát phía sau anh.
Diệp Hùng ngồi liệt trên ghế sô pha sau khi hai người rời đi.
Ông ta cầm lấy khăn giấy trên bàn lau mồ hôi trên trán.
Trên mặt ông ta có chút u ám: “Giang Thần, cậu đã không còn là Hắc Long, cậu ngông cuồng cái gì chứ? Cậu cứ chờ đấy, không bao lâu nữa cậu sẽ chết không có chỗ chôn đâu.”
Diệp Hùng là một thành viên quan trọng của nhà họ Diệp ở Kinh Đô.
Ông ta cũng hiểu biết về tình hình hiện giờ của Kinh Đô.
Chính quyền chia thành nhiều phe phái.
Người không được hoan nghênh nhất trong các phe này chính là Giang Thần.
Bởi vì khi Giang Thần còn là Hắc Long, anh đã từng gây rắc rối cho bọn họ và làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ.
Bây giờ Giang Thần không còn là Hắc Long nữa, những người này đều muốn mau chóng loại trừ anh.
“Người đâu.”
Ông ta hét lên.
Lập tức có người bước vào văn phòng.
Diệp Hùng chỉ vào những người đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất kia, ra lệnh: “Đưa đi bệnh viện.”
Tiểu Hắc lái xe trở lại Phòng khám phàm nhân.
Giang Thần im lặng.
Tiểu Hắc cũng không nói gì.
Thật lâu sau, Tiểu Hắc mới mở miệng nói: “Anh Giang, bây giờ những người này không cho anh chút mặt mũi nào nữa.”
Giang Thần mỉm cười: “Điều này có thể hiểu được.
Dù gì thì tôi cũng đã từ chức rồi, hơn nữa khi còn làm việc, tôi đã đắc tội không ít người.
Không nói đến Giang Trung, chỉ nói đến chính quyền, có lẽ tôi đều đã đắc tội với hầu hết các người bên trong chính quyền.
Khi tôi đã từng là Hắc Long, là Thống soái của trăm vạn quân Hắc Long, phụ trách quyền lực của quân đội, những người này không dám nói lời nào.
Hiện giờ tôi đã từ chức, đám người đó đều bắt đầu nổi lên.”
Tiểu Hắc nói: “Lâm Y, Diệp Hùng không cho anh mặt mũi nữa, có lẽ Quỷ Kiến Sầu cũng thế, bước đi tiếp theo của chúng ta ở Giang Trung sẽ có chút khó khăn.” “Đúng vậy.”
Giang Thần cũng thở dài một tiếng.
Khi còn là Hắc Long, những người anh đã đắc tội đều là các quan chức cấp cao trong chính quyền.
Sau khi đến Giang Trung, những người anh đã đắc tội cũng đều là những người có tiền, nào là bốn gia tộc lớn, nào là Thương hội Vĩnh Hằng, liên minh năm tỉnh, và tất cả những nhân vật lớn ở Giang Trung.
Bây giờ anh đã từ chức, những người này đều nhảy ra để báo thù.
Anh thở dài một tiếng, sau đó căn dặn: “Tiểu Hắc, cậu nên nhanh chóng trở về Nam Hoang ngay lập tức, nhưng đừng lộ diện, cậu âm thầm tìm phó tướng Quỷ Lịch, mang một ngàn người xuất xắc đến Giang Trung.
Nhớ kỹ nhất định phải hành động bí mật, đừng để bị phát hiện, còn nữa, cậu âm thầm lấy một ít tiền, cơn bão đang đến, tôi phải chuẩn bị trước thật tốt, nếu không trước khi câu được cá lớn, tôi đã bị chết đuối rồi.”.