Bây giờ Giang Thần có hơi không hiểu suy nghĩ của Đường Sở Sở.
Anh không chắc chắn là Đường Sở Sở có phải đã thật sự thích thân phận kia của anh hay không cho lắm.
Nếu như phải, vậy nên làm sao đây?
Để xác thực suy nghĩ trong lòng mình, anh định thăm dò Đường Sở Sở.
Đổi một thân phận khác, dùng thân phận cậu Giang thần bí tiếp xúc với cô, thăm dò suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Anh không nói gì thêm với Tiểu Hắc.
Anh cúp máy, sau đó kiên nhẫn ở nhà chờ đợi.
Đường Sở Sở mất mác rời khỏi tập đoàn Giang Long, còn chưa về đến nhà, đã nhận được cuộc gọi từ Tần niên.
“Cô Đường, chủ tịch đã nói, tối nay có thể gặp cô, tình hình cụ thể, chủ tịch sẽ liên hệ với cô.”
Nhận được cuộc gọi này, Đường Sở Sở vui mừng không thôi.
Giờ phút này, cô bắt đầu chờ mong.
Chờ mong buổi tối đến.
Cô về nhà.
Miệng ngâm nga đi vào nhà.
Giang Thần ngồi trên sô pha, nhìn Đường Sở Sở bước vào nhà, không khỏi hỏi: “Vợ, đã xảy ra chuyện gì, sao lại vui vẻ như vậy?”
Đường Sở Sở quá vui mừng, khó có thể che giấu sự kích động trong lòng, chỉ là cô không cách nào chia sẻ niềm vui này với Giang Thần.
Cô khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì, em đi tắm, sau đó sẽ đến công ty.”
Nói xong, cô lập tức về phòng.
Còn Giang Thần cũng không nói thêm điều gì.
Rất nhanh, Đường Sở Sở đã đi ra.
Cô đã thay một bộ đồ khác.
Không phải là bộ đồ công sở, mà là một chiếc váy gọi cảm, xinh đẹp.
Hơn nữa cô còn dày công trang điểm.
Giang Thần trêu đùa, cười hỏi: “Vợ, ăn mặc xinh đẹp như thế, em muốn đi hẹn hò đấy à?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Sở Sở khẽ đỏ, vội vàng giải thích: “Làm, làm gì có, hẹn hò cái gì! Em đến công ty gặp một vị khách quan trọng.”
Giang Thần cười cười.
“Em, em ra ngoài đây, buổi tối sẽ không về ăn cơm.”
“Ừm!”
Giang Thần ừm một tiếng.
Đủ loại biểu hiện của Đường Sở Sở đã khiến anh khẳng định, chắc chắn là cô đã yêu cậu Giang thần bí rồi.
Anh khẽ day huyệt thái dương.
Sao chuyện này lại trở nên phức tạp như vậy chứ?
Sau khi Đường Sở Sở ra ngoài, Giang Thần cũng không ở lại thêm nữa, anh đi đến phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc.
Anh mới rời đi không bao lâu.
Đường Tùng và Ngô Mẫn đã trở về.
Hai người mở cửa vào nhà, ngồi trên sô pha.
“Chồng…”
Ngô Mẫn kéo cánh tay Đường Tùng, làm nũng: “Anh nhìn đi, bây giờ nhà họ Đường cũng phát triển rồi, cũng sắp chuyển vào biệt thự lớn rồi, còn nhà em thì vẫn chen chúc trong một căn nhà nhỏ hơn một trăm mét vuông.
Em trai em cũng sắp cưới vợ, sính lễ cần mấy chục vạn nữa, anh phải giúp em đấy.”
“Anh, sao anh giúp được chứ?” Đường Tùng bất đắc dĩ nói: “Số tiền đó cũng không phải của anh.”
“Không phải mẹ chúng ta có mấy nghìn vạn tiền tiết kiệm sao? Anh là con trai của bà ấy, xin một ít, hẳn là mẹ sẽ cho chứ.
Hơn nữa, chị Sở Sở…”
Ngô Mẫn nói nhỏ: “Lúc ở Giang Bắc, tộc trưởng của nhà họ Hứa đã đưa cho chị Sở Sở hai tỷ, là hai tỷ lận đó.”
Đường Tùng nhìn cô ta: “Em có ý gì?”
Ngô Mẫn nói nhỏ: “Xin chị Sở Sở đi.
Nếu như chị không cho, vậy thì chúng ta lấy trộm…”
“Làm, làm vậy sao được.” Đường Tùng lập tức từ chối.
“Anh ngốc à…” Ngô Mẫn xụ mặt, nói: “Chị ấy là chị anh.
Sau khi lấy trộm được thẻ, thì chúng ta lặng lẽ chuyển vào tài khoản của mình.
Cho dù có bị phát hiện, thì cũng có làm sao, em không tin chị Sở Sở sẽ báo cảnh sát bắt anh.”
Ngô Mẫn nói như thế, Đường Tùng cũng thấy chộn rộn.
Nói không sai.
Hứa Vinh đưa cho Đường Sở Sở hai tỷ, cậu ta lấy vài trăm triệu, chắc là sẽ không sao.
Có được vài trăm triệu đó, thì sẽ có tất cả.
“Vợ, chuyện này, chúng ta phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, vả lại anh cũng không biết mật khẩu thẻ ngân hàng của chị Sở Sở, chúng ta phải nghĩ cách lấy được mật khẩu trước.”
“Ừm.”
Hai người tụ tập lại với nhau, bắt đầu bàn bạc chuyện này.
Mà lúc này, Giang Thần đã đến phòng khám phàm nhân.
“Anh Giang.”
Vừa vào phòng, có một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi mỏng cùng váy jean ngắn, cột tóc đuôi gà mỉm cười chào hỏi Giang Thần.
Đây là Văn Tâm.
Văn Tâm đã ở chỗ Tiểu Hắc được mấy ngày rồi, hơn nữa còn trải qua chuyện trước kia Giang Thần kêu người đến san bằng khu nhà máy của công ty dược phẩm Bạch Vân.
Cộng thêm mấy ngày nay cô ta đã âm thầm thăm dò, nên cũng biết sơ sơ về thân phận của Giang Thần.
Mặc dù không biết chi tiết, nhưng cô ta cũng biết, Giang Thần là nhân vật lớn đến từ Nam Hoang.
“Ừm.”
Giang Thần khẽ gật đầu với Văn Tâm, đi vào phòng.
Tiểu Hắc lập tức đi đến, kêu lên: “Anh Giang.”
“Đồ tôi cần đâu?”
Tiểu Hắc chỉ một cái thùng ở dưới đất, nói: “Ở đây, vừa mới đưa đến.”
Giang Thần đi qua, nhấc cái thùng lên, đi vào phòng trong, bắt đầu bận rộn.
Bên ngoài.
Văn Tâm kéo vai Tiểu Hắc, cả người như sắp dán lên người anh ta, cười mỉm, hỏi: “Anh Hắc, anh Giang muốn làm gì vậy?”
Tiểu Hắc nhún vai, nói: “Sao tôi biết được.”
Giang Thần ở phòng trong, bắt đầu chế tạo mặt nạ da người.
Anh tinh thông y thuật, muốn chế tạo mặt nạ da người là việc rất đơn giản.
Dáng vẻ anh chế tạo chính là anh của mười năm trước.
Mười năm trước, cả người anh đều bị bỏng, bị hủy dung.
Sau khi chữa khỏi, khuôn mặt cũng có sự thay đổi.
Bây giờ anh chế tạo mặt nạ da người có dáng vẻ của anh mười năm trước.
Sau khi làm xong, anh đi đến tập đoàn Giang Long.
Tập đoàn Giang Long, phòng làm việc của chủ tịch.
Giang Thần đã thay một bộ vest sang trọng, đeo đồng hồ hàng hiệu, khí chất trên người thay đổi kinh trời.
Anh đeo mặt nạ da người mà mình đã chế tạo, dáng vẻ thay đổi, biến thành một thanh niên điển trai.
Da dẻ trắng nõn, khuôn mặt đẹp trai, trông có cảm giác như mấy chàng trai trẻ khôi ngô.
Anh trong dáng vẻ này và trước đó trông như hai người khác nhau.
Trước gương.
Giang Thần nhìn khuôn mặt trong gương.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, anh nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Nhớ lại người nhà họ Giang, nhớ đến ông nội, nhớ đến ba, nhớ đến người mẹ đã vứt bỏ anh lúc anh còn rất nhỏ.
Anh không biết mẹ anh là người như thế nào, chỉ biết lúc anh còn rất nhỏ, mẹ của anh đã vứt bỏ anh, rời khỏi nhà họ Giang.
Anh cũng nhớ đến Hứa Tinh.
Người con gái mà anh đã yêu đương hồi cấp ba.
“Chủ tịch…”
Sau lưng có một giọng nói êm tai truyền đến.
Giọng nói đó đã kéo Giang Thần ra khỏi dòng suy nghĩ.
Anh xoay người.
Tần Sương đứng sau lưng.
Cô ta mặt đồ công sở, áo sơ mi trắng và chân váy ôm màu đen, mái tóc dài màu đen xõa ngang vai, vóc người trước ưỡn sau cong, bày ra đường cong hình chữ S.
“Ừm.”
Anh khẽ gật đầu, coi như đáp lại Tần Sương.
Tần Sương lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, đưa bằng hai tay: “Đây là chiếc điện thoại mới chuẩn bị.”
Giang Thần nhận lấy.
“Chủ tịch, còn có chuyện gì dặn dò nữa không?”
Giang Thần khẽ xua tay, nói: “Cô ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Tần Sương gật đầu, cúi người lui ra.
Giang Thần thì ngồi trên chiếc ghế văn phòng bằng da thật, xem giờ, bây giờ mới là bốn giờ chiều, cách buổi tối còn một chút thời gian.
Anh lại lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Niên.
“Quản gia Tần, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe.”
“Cậu chủ, xe theo đẳng cấp gì?”
“Càng cao cấp càng tốt.”
Thân phận này không phải là người ở rể của nhà họ Đường, mà là chủ tịch của tập đoàn Giang Long, là ông chủ có giá trị con người mấy chục tỷ, sao có thể khiêm tốn.
Vả lại, người anh muốn đi gặp là người vợ Đường Sở Sở của anh, sao có thể bủn xỉn.
“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”.