Mọi người lại nhìn về phía phát ra âm thanh, ở phía xa lại xuất hiện một nhóm người.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest, cách ăn mặc trông như những người thành đạt.
Ông ta là Trần Ba.
Đi sau ông ta là một thanh niên mặc áo ba lỗ màu đen, để tóc dài và trên người có xăm hình con rồng.
Anh ta là Ngưu Đại Phú.
Ở phía sau cùng là hơn hai mươi anh em khác.
Những người này đang khiêng cáng cứu thương.
Có rất nhiều người đang nằm trên những cái cán đó, họ đều bị thương rất nặng, miệng thì không ngừng kêu rên đau đớn, khốn khổ.
“Những người này là ai?”
Ai nấy nhà họ Hà đều nhìn nhau trong nghi hoặc.
Hà Huỳnh Đồng bước tới, trầm mặc nhìn họ.
Ông ta không dám lỗ mãng, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Mọi người đây là?”
“Giang Thần đâu?”
Ngưu Đại Phú phớt lờ Hà Huỳnh Đồng, anh ta hung hăng hét lên.
Mọi ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về Giang Thần.
Đường Sở Sở cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cô cảm thấy Ngưu Đại Phú có hơi quen quen, nhưng lại không nhớ bản thân đã gặp ở đâu.
Giang Thần nhìn Ngưu Đại Phú và lập tức nhận ra, đây là người đã gây chuyện tối qua.
Anh bước lên phía trước, vẻ mặt ung dung, anh điềm tĩnh nói: “Tôi ở đây, sao, có chuyện gì?”
Vừa thấy Giang Thần, Ngưu Đại Phú đã rút ra một con dao sắc bén và lao về phía nhanh về phía anh, anh ta hét lên: “Tao giết mày, trả mạng lại cho anh em tao.”
Giang Thần lướt nhẹ để tránh khỏi lưỡi dao, sau đó lấy tốc độ nhanh như gió nắm chặt cổ tay Ngưu Đại Phú rồi dùng lực bẻ cổ tay anh ta.
“Aaa!”
Ngưu Đại Phú kêu la thảm thiết, cơ thể cúi gập xuống, cùng với đó là vẻ mặt đau đớn tột cùng.
“Cút!”
Giang Thần hất mạnh tay, sau đó nhấc chân lên đá đối phương.
Cú đá của anh khiến Ngưu Đại Phú bay xa khoảng hai mét, kế đó còn lăn lộn trên mặt đất vài vòng.
Anh ta đau đớn hét to và nằm mãi trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Người nhà họ Hà nhìn thấy cảnh này cũng ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bọn họ đều đoán ra rằng Giang Thần lại gây chuyện.
Tuần Khải thấy Trần Ba thì cũng cau mày.
Ông ta bước tới, cười nói với Trần Ba: “Anh Trần, thật là trùng hợp, sao anh cũng tới đây?”
Trần Ba liếc nhìn ông ta và lập tức nhận ra Tuần Khải.
Hai người họ đều là những người trong thế lực ngầm của Giang Bắc nên quen biết nhau là lẽ đương nhiên.
“Anh Tuần đây mà, sao anh lại ở nhà họ Hà?”
Tuần Khải cười nói: “Ở đây có kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dám đắc tội với anh Đào, nên tôi mang theo vài anh em tới đây đòi lại công bằng cho anh Đào ấy mà.”
Trần Ba liếc nhìn Đào Bạch rồi gật nhẹ đầu với ông ta xem như chào hỏi.
Sau đó Trần Ba lập tức nói: “Xem ra mục đích của chúng ta là giống nhau.
Tối qua, thằng nhãi Giang Thần này đã đánh vài anh em của tôi, nên hôm nay tôi cũng tới đây để tính sổ"
Ông cụ Hà nhanh trí đứng ra nhìn họ rồi vội vàng nói: “Chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Hà chúng tôi, Giang Thần không phải người nhà họ Hà”
“Vậy sao?” Trần Ba lạnh lùng nói: “Giang Thần là con rể nhà họ Đường, mà vợ của Đường Bác là Hà Diễm Mai, cũng chính là con gái của ông, ông còn dám nói nó không có liên quan gì tới nhà họ Hà?”
“Thật… Thật sự là không có liên quan.”
Bà Hà thực sự đang rất sợ hãi.
Tất cả họ đều là những nhân vật khét tiếng giang hồ, không thể đắc tội.
Bà ta vội vàng nói: “Tôi sẽ lập tức gạch Hà Diễm Mai khỏi gia phả, từ giờ trở đi, Hà Diễm Mai không còn chút quan hệ gì với nhà họ Hà nữa”
Sắc mặc Hà Diễm Mai tái mét, bà ta quát mắng: “Thằng Giang Thần chết tiệt, rốt cuộc mày đã gây ra chuyện gì, tại sao mới tới Giang Bắc có một ngày mà lại đắc tội nhiều người vậy hả?”
Đường Sở Sở cũng không hiểu nổi.
Cô biết chuyện của Đào Bạch.
Nhưng những người này là thế nào chứ?
Cô nhìn về phía Giang Thần
Giang Thần vẫn điềm tĩnh đến lạ, chẳng thèm xem những người này ra gì.
Ánh mắt Đào Bạch và Trần Ba đổ dồn về Giang Thần.
Đào Bạch chửi bới: “Thằng nhãi, khôn hồn thì xéo ra đây cho tao chặt chân, rồi để con vợ mày theo tao, chuyện này sẽ coi như kết thúc.”
Trần Ba chỉ về phía những anh em bị đánh gãy chân đang nằm trên cán, rồi lạnh lùng nói: "Đánh người ta cho đã rồi bỏ qua là bỏ qua thế quái nào? Đâu có dễ vậy, bồi thường hai tỷ nhân dân tệ thì OK cho qua.
Nếu nhà họ Đường không có tiền thì nhà họ Hà buộc phải chi.
Còn nếu không đưa, hừ… Vậy thì đừng trách sao tao không khách khí.”
Người nhà họ Hà im thin thít.
Mục đích những người này tới đây là vì Giang Thần, nên người nhà họ Hà rất thức thời, không dám hé lời.
Nhưng Hà Huỳnh Đồng thì lại không nuốt trôi cục tức này.
“Hàm hồ”
Ông ta đứng dậy, chửi mắng: “Đây là nhà họ Hà, tôi xem ai dám làm loạn.”
“Bố, bố đừng nói nữa, mình không đắc tội nổi đâu”
“Đúng đó bố, đây không phải chuyện của chúng ta, bố đừng can dự vào”
“Bố, bố biết người ta là ai không? Đây là Trần Ba, là ông hoàng thế lực ngầm của Giang Bắc.
Con nghe người ta đồn, từng có một gia tộc đắc tội ông ta, kết cục là không những táng gia bại sản mà còn rơi vào lao lý"
Người nhà họ Hà lần lượt lên tiếng ngăn Hà Huỳnh Đồng tham dự vào.
Nhưng Hà Huỳnh Đồng là lão thành cách mạng, sao ông ta có thể dễ dàng để những người này làm loạn như vậy.
Ông ta lôi điện thoại ra gọi cho học trò mà mình tự hào nhất, cũng chính là cục trưởng cục thành phố.
“Tiểu Hải, là thầy đây, thầy là Hà Huỳnh Đồng, chuyện là thế này, bây giờ đang có rất nhiều người tới nhà họ Hà kiếm chuyện…”
Trong văn phòng cục trưởng.
Trịnh Hải nhận được điện thoại của Hà Huỳnh Đồng.
Hà Huỳnh Đồng là thầy của ông ta, đã từng giúp đỡ anh ta rất nhiều chuyện.
Có thể nói, nếu năm đó không có Hà Huỳnh Đồng thì sẽ không có ông ta của bây giờ.
Nhưng sáng hôm nay, cấp trên đã đặc biệt gọi điện nhắc nhở ông ta rằng không được nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hà, nếu không sẽ không ai bảo vệ được ông ta.
“Thầy à, thật lòng xin lỗi thầy.
Con thật sự đang rất bận, không có thời gian rảnh.
Hay vầy, để hôm nào rảnh con đem quà tới nhà họ Hà thăm thầy nha, cứ vậy nha thầy, con tắt máy đây…”
"Tút tút tút…"
Hà Huỳnh Đồng đang định nói gì đó, nhưng Trịnh Hải đã tắt máy.
Chuyện gì đây chứ?
Sắc mặt Hà Huỳnh Đồng rất nghiêm trọng.
Tuy ông ta đã có tuổi nhưng vẫn chưa tới mức già rồi hồ đồ.
Từ sự qua loa lấy lệ của Trịnh Hải, ông ta đã nhận ra rằng người mà Giang Thần đắc tội chắc chắn là một nhân vật vô cùng thế lực, ắt là đã có người nhúng tay vào chuyện này.
Người nhà họ Hà nhìn về phía Hà Huỳnh Đồng.
Trần Ba bật cười: “Ông Hà, ông gọi cho cục trưởng Trịnh đó à, e là phải khiến ông thất vọng rồi.
Hôm nay, dù có là cục trưởng Trịnh cũng không bảo vệ được nhà họ Hà.
Tôi nói rồi, tôi là người rất giữ chữ tín, đưa hai tỷ đây, chuyện này sẽ coi như chấm dứt, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Gương mặt của Hà Huỳnh Đồng trầm xuống trông rất đáng sợ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hà Xán vang lên.
Sau khi nghe nội dung trong điện thoại, anh ta khụy xuống đất.
“Tiêu rồi, tiêu thật rồi, con tiêu thật rồi!"
Người nhà họ Hà nhìn về phía anh ta.
Hà Huỳnh Đồng không hiểu: “Hà Xán, chuyện gì?”
“Ông, ông nội..” Sắc mặt Hà Xán tái mét, anh ta bất lực nói: “Cháu, cháu bị cách chức rồi”
Cùng lúc này, tất cả người nhà họ Hà đều lần lượt nhận được thông báo, bọn họ đều bị đuổi việc.
Chuyện này khiến nhà họ Hà cực kỳ hoảng loạn.
“Hahaha…”
Ngưu Đại Phú đứng dậy, cười ha hả như tên điên.
“Hôm nay, nếu tụi bây không cho bọn tao một câu trả lời thỏa đáng… Hừ, chuẩn bị tinh thần đi, nhà họ Hà sẽ bị xóa sổ khỏi Giang Bắc”
Nghe vậy, người nhà họ Hà càng thêm sửng sốt tột độ.
“Giang Thần, bố cha thằng phế vật nhà mày, rốt cuộc mày đã gây ra chuyện gì?”
“Đường Sở Sở mày đúng là đồ sao chổi”
“Tôi đã nói Đường Sở Sở là sao chổi rồi mà mấy người đâu có tin.”
“Hà Diễm Mai, bà nhìn đứa con gái bà sinh ra với thằng con rể tốt đẹp của bà kìa, các người muốn nhà họ Hà phải gánh bao nhiêu tội nữa mới vừa lòng đây hả?”
Người nhà họ Hà liên tiếp chỉ trích cả nhà Hà Diễm Mai.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì giờ đây, cả Hà Diễm Mai, Giang Thần, Đường Sở Sở và Đường Bác đều đã chết tỷ tỷ lần.
“Hôm nay, nếu tụi bây không cho bọn tao một câu trả lời thỏa đáng… Hừ, chuẩn bị tinh thần đi, nhà họ Hà sẽ bị xóa sổ khỏi Giang Bắc”
“Đường Sở Sở mày đúng là đồ sao chổi”
“Tôi đã nói Đường Sở Sở là sao chổi rồi mà mấy người đâu có tin.”.