Chẳng ai có thể ngờ Hắc Long mà mọi người đang bàn luận lại đang ở hiện trường.
Nhưng Hà Tâm không dám nói ra thân phận của Giang Thần.
Bời vì lúc nào Giang Thần cũng kín tiếng, chưa bao giờ công khai.
Ít lâu sau, người nhà họ Hà lần lượt tề tựu, khuôn viên nhà họ Hà càng trở nên náo nhiệt.
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Hứa.
Hứa Vinh lo lắng cứ đi tới đi lui trong phòng khách.
Đêm qua, sau khi trở về, ông ta đã nhận được tin rằng bên trên muốn chèn ép nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa là gia tộc lớn nhất Giang Bắc, người nhà họ Hứa có mặt cả trong quân đội, cảnh sát và chính phủ.
Người báo tin cho Hứa Vinh là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong quân đội, và cũng là thành viên cốt yếu của nhà họ Hứa.
Người đó nói, bởi vì sáng ngày hôm qua tại hiệu thuốc Đệ Nhất, Hứa Vi đã gây chuyện với khách mà không biết rằng vị khách ấy chính là đại ca ngầm.
Qua điều tra của Hứa Vinh, sau khi biết người Hứa Vi ức hiếp là Giang Thần và Đường Sở Sở, ông ta đã tức đến suýt ngất.
Ông ta trằn trọc không ngủ suốt đêm qua.
Bên trong phòng khách có rất nhiều người.
Đây đều là những nhân vật cốt yếu của nhà họ Hứa.
“Anh cả, anh mau nghĩ cách gì đi” Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
Hứa Vinh tức giận quát lên: “Cách hả? Tôi biết cách quái gì bây giờ, tại thằng con trời đánh khoái gây chuyện của chú cả đấy, đụng ai không đụng, lại đi đụng Đường Sở Sở”
Hứa Khung và bạn gái Kim Tĩnh n cũng đang ở đây
Hứa Khung cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đường Sở Sở thì sao chứ?
Tại sao không thể đụng vào Đường Sở Sở?
Đêm qua anh ta còn mới gặp Đường Sở Sở nữa mà.
“Bác cả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mắc mớ gì không được đụng Đường Sở Sở? Chuyện này thì liên quan gì nhà họ Hứa chúng ta?”
“Đúng đó, Đường Sở Sở là cái thá gì chứ?”
“Thích đụng thì đụng thôi, nhà họ Hứa chúng ta sợ chắc?”
Hứa Vinh đang sốt ruột gần chết, mà người nhà họ Hứa lại dửng dưng không biết gì.
Ông ta quát lên: “Khoái đụng lắm hả? Cũng không suy xét thử xem Đường Sở Sở là ai.
Hứa Chí gọi tới, nói chồng của Đường Sở Sở là Hắc Long Nam Hoang, đắc tội Đường Sở Sở chính là đắc tội Hắc Long.
Hắc Long đã alô rồi, tình hình là giờ tướng quân Niếp sẽ ra tay với nhà họ Hứa.”
Câu nói chấn động.
Hắc Long?
Chồng của Đường Sở Sở là Hắc Long sao?
Hứa Khung và Kim Tĩnh n cũng trợn tròn cả mắt.
Giang Thần là Hắc Long?
Một kẻ khét tiếng là phế vật lại là đại tướng, tổng soái Hắc Long của Nam Hoang?
“Anh cả, giờ chỉ còn một cách duy nhất.
Hôm nay là lễ mừng thọ của bà ngoại Đường Sở Sở, chúng ta lập tức chuẩn bị đại lễ mang đến nhà họ Hà, gặp mặt Đường Sở Sở tạ lỗi, chỉ cần Đường Sở Sở bỏ qua, mọi chuyện sẽ yên ổn.”
Hứa Vinh đăm chiêu.
Hiện tại có thể cứu được nhà họ Hứa, e rằng chỉ có Đường Sở Sở.
Bởi ông ta biết, Giang Thần trong mắt hầu hết mọi người chính là một tên vô dụng, rất ít ai biết anh là Hắc Long.
Hứa Chí cũng đã nói với ông ta rằng Giang Thần rất coi trọng Đường Sở Sở, tất cả mọi thứ đều lấy Đường Sở Sở làm trung tâm.
Hơn nữa, Hứa Chí còn nói, Giang Thần rất kín tiếng, không muốn người khác biết thân phận của mình.
“Mau mau, mau chuẩn bị quà, chúng ta phải đến nhà họ Hà”
Vì cứu cả nhà, Hứa Vinh đành đích thân đến nhà họ Hà để chúc thọ bà Hà, sẵn tiện xin Đường Sở Sở tha cho nhà họ Hứa, cho nhà họ Hứa một cơ hội.
Cùng lúc đó.
Trong quân khu.
Niếp Vân đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Ông ta nhìn thời gian, rồi ra lệnh: “Chuẩn bị ít thuốc quý, rượu ngon, chúng ta đến nhà họ Hà”
Một sĩ quan phụ tá hỏi: “Tướng quân, là nhà họ Hà kia ấy ạ?”
“Là nhà họ Hà, đừng hỏi nhiều nữa” Niếp Vân liếc nhìn anh sĩ quan phụ tá và thản nhiên nói.
Sĩ quan phụ tá gật đầu: “Để tôi đi chuẩn bị.
À mà, thưa tướng quân, ngài đi xe quân đội hay xe riêng ạ?”
“Xe riêng đi, cậu ấy không thích quá lộ liễu.”
Niếp Vân đến nhà họ Hà với hai mục đích.
Một là trả lại đồ cho Giang Thần.
Hai là đem rượu và thuốc quý đến cho anh.
Hoắc Đông đã dặn là phải nhanh.
Nếu không, nhỡ Giang Thần trách tội xuống thì cuộc đời sự nghiệp của anh ta coi như chấm dứt.
Tuy anh ta là người đứng đầu quân khu, nhưng quân hàm mới chỉ có một sao.
Tướng một sao ở trong nước rất nhiều.
Còn Giang Thần thì đã là tướng năm sao.
Trên khắp cả nước, được cấp bậc như vậy cũng chỉ có năm người.
Tổng soái năm sao muốn cách chức tướng quân một sao thì vỏn vẹn một câu nói là đủ, thậm chí là không cần nộp đơn báo lên trưởng quan cấp trên.
Cả quân khu của Niếp Vân đều đang chuẩn bị quà cáp để đích thân đến nhà họ Hà.
Phía Đào Bạch, Trần Ba cũng không nhàn rỗi gì.
Giang Thần đã cướp lấy nhân sâm nữ hoàng ngàn năm của ông ta trong buổi đấu giá, nên ông ta buộc phải xả cục tức này.
Còn Trần Ba thì đang muốn nhân cơ hội này để tống tiền nhà họ Hà, thậm chí là muốn khiến nhà họ Hà táng gia bại sản.
Trước khi hành động, Trần Ba đã điều tra thông tin chi tiết về nhà họ Hà.
Ông Hà có rất nhiều học trò, cấp bậc cao nhất lên đến cục trưởng cục thành phố.
Trong số thành viên nhà họ Hà cũng có nhiều người làm việc trong lực lượng quân đội, cảnh sát và chính phủ, nhưng cấp bậc không cao.
Còn đại ca của ông ta thì chính là ông trùm thực thụ, là người quyền lực thứ hai Giang Bắc, quyền thế ngập trời.
Tại khuôn viên nhà họ Hà.
Những nhân vật quan trọng của nhà họ Hà gần như đã đến đủ.
Hà Huỳnh Đồng và bà Hà ngồi ở phía trước.
Hiện tại vẫn chưa mở tiệc.
Theo tập tục của nhà họ Hà, chỉ sau khi vãn bối tặng quà xong thì giờ tiệc mới mở.
Hà Thần bước lên đầu tiên và lấy ra món quà đã chuẩn bị trước đó:
“Bà ơi, mấy năm nay bà rất hay chú trọng việc bồi bổ sức khỏe.
Vậy nên, cháu đã đặc biệt đến Giang Trung, tìm thần y Phương và mua phương thuốc bồi bổ này với giá cao ngất ngưởng đấy ạ.”
"Phương thuốc do đích thân thần y Phương kê hả cháu?”
Bà Hà mặc đồ màu đỏ, nay bà rất vui.
Dù đã tám mươi, nhưng vì bà vẫn duy trì lối sống lành mạnh, nên trông bà lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Nghe thấy đây là phương thuốc do thần y Phương tự tay kê, bà rất ngạc nhiên.
“Dạ đúng thưa bà, cháu đã phải tốn một trăm triệu mới có được nó ạ”
Hà Thần hé miệng cười.
Thực ra, phương thuốc này không phải của thần y Phương, mà là của một thầy thuốc Đông y lành nghề khác.
Bởi vì lịch hẹn của thần y Phương đã đặc kín, e là mãi đến nhiều năm sau cũng chưa hết lịch.
Anh ta không đặt hẹn được nên đành tìm một thầy thuốc nổi danh khác và nói cho người đó tình hình thân thể của bà Hà những năm gần đây để người đó đoán bệnh kê đơn.
“Không hổ là Hà Thần, đến cả thần y Phương mà cũng gặp được”
“Tôi nghe nói đặt lịch hẹn thần y Phương khó hơn lên trời.
Khối nhà giàu còn phải hẹn trước vài năm, nhiều khi đợi tới xuống lỗ cũng chưa được gặp thần y Phương."
“Công nhận Hà Thần tài thật”
“Chú tư đẻ được thằng con mát lòng mát dạ hết sức"
Người nhà họ Hà bắt đầu bàn luận.
Ông Hà cười không ngớt, ông khen rằng: “Đúng là cháu ngoan của ông, Hà Thần thật có lòng.”
“Chỉ cần bà vui lòng, dù có tốn nhiều tiền hơn cũng đáng"
“Dạ bà nội, cháu xin tặng bà một bức tranh thư pháp.”
Một đứa cháu khác lên tặng quà.
Nụ cười trên bà Hà bỗng sựng lại nhưng vẫn gật đầu.
Tiếp sau đó, từng con cháu nhà họ Hà đưa lên các món quà.
Trừ quà của Hà Thần, những món quà khác đều rất tầm thường, bà Hà chỉ gật đầu.
Đường Sở Sở cười nói: “Thưa bà ngoại, nhân đây cháu cũng có một món quà nho nhỏ.
Dạ đây là nhân sâm ngàn năm, là bảo vật của Bách Thảo Đường”
Nói xong, Đường Sở Sở bảo Giang Thần mở hộp.
Giang Thần mở hộp ra.
Mọi người nhìn thấy củ nhân sâm siêu to khổng lồ, đều kinh ngạc oà lên.
“Wow, củ nhân sâm này lớn thật đấy.”
“Chắc đắt dữ lắm”
“Đúng ha, ít nhất cũng phải vài triệu nhân dân tệ.”
“Cái gì mà vài triệu chứ, tôi biết nè, này là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm của Bách Thảo Đường, nghe đâu là báu vật vô giá, giá trị của nó ít gì cũng một - hai trăm triệu nhân dân tệ.”
“Không phải chứ?”
"Một - hai trăm triệu nhân dân tệ, đắt dữ vậy hả?"
Cả cái công ty của Đường Sở Sở chắc cũng chỉ có giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.
Cô chi được chừng ấy tiền để đến Bách Thảo Đường mua nhân sâm ngàn năm thật à?
Mọi người bàn tán ầm ỉ.
Nói đây là nhân sâm ngàn năm của Bách Thảo Đường, vẻ mặt ai nấy đều lộ ra sự nghi hoặc.
“Chị Sở Sở, chắc không phải chị mang hàng giả đến lừa bà đâu ha?”
Người vừa lên tiếng chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự - Hà Xán.
Anh ta biết nhà cô đã phất lên, Đường Sở Sở cũng trở nên có tiền, còn tự lập công ty.
Nhưng anh ta cũng đã nghe tới nhân sâm nữ hoàng ngàn năm trứ danh của Bách Thảo Đường.
Nó là báu vật vô giá, không phải cứ có tiền là sẽ mua được.
Hà Xán vừa dứt lời, mọi người càng nhìn Đường Sở Sở trong nghi hoặc.
“Sở Sở, đừng nói con lấy hàng giả ra lừa bà thật đó nha?”
"Đường Sở Sở, đừng tưởng mọi người là con nít ba tuổi muốn nói gì nói, nhân sâm nữ hoàng giá một - hai trăm triệu chứ có phải củ cải ngoài chợ đâu, chẳng nhẽ cô mua nổi.
Mà dù cô có tiền cũng chưa chắc đã mua được”
“Đúng đó, đúng là người nhà họ Đường có khác, được cái chém gió là hay"
“Cũng mới đây thôi, tôi nghe người ta đồn Đường Thiên Long - chủ nhà họ Đường bày đặt phách lối, thể hiện này nọ nọ kia, tới lúc vỡ lỡ thì đội quần với người ta, tại chém gió mà.
Nhà họ Đường bây giờ là trò hề của cả cái Giang Trung rồi, tiếng xấu vang tới tận Giang Bắc nữa đây này" Nhiều người lên tiếng nghị luận.
Bọn họ đều nghĩ nhân sâm ngàn năm mà Đường Sở Sở mua là giả.
“Bà ngoại, cháu cam đoan nó là hàng thật trăm phần trăm.
Đêm qua cháu phải lặn lội đến hội trường đấu giá của Bách Thảo Được để mua, nhưng sau đó Bách Thảo Đường lại tặng nó cho cháu, chuyện này hoàn toàn là sự thật.”
Những lời của cô đã khiến mọi người phá lên cười.
“Tặng cho cô?”
“Đường Sở Sở, cô nghĩ cô là ai? Bách Thảo Đường tầm cỡ chừng nào chẳng nhẽ cô không biết, bày đặt nói Bách Thảo Đường tặng cho cô nữa chứ?”
Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt không tin.
Bọn họ nào biết, Phương Vĩnh Cát đã nhất mực bảo vệ Đường Sở Sở trong tiệc của Lâm Y, cũng chẳng biết, bây giờ Đường Sở Sở đã là cái tên đáng gờm mà giới quý tộc Giang Trung không dám đắc tội.
Tất cả là vì trình họ chưa tới và không đủ tư cách biết những chuyện này.
Bị nghi ngờ, Đường Sở Sở cũng cảm thấy sốt ruột.
Cô nhìn Giang Thần và nói: “Anh à, anh mau giải thích giúp em đi, nhân sâm ngàn năm này là thật mà"
Giang Thần thờ ơ nói: “Là thật thì không phải giả, là giả thì không phải thật, mắc gì phải giải thích.
Nếu ngoại không thích thì chúng ta lấy về tự dùng là xong”.