Đường Sở Sở nghe cảnh sát sắp lên, lập tức sợ hãi.
Trước đó cô không sợ.
Bởi vì bọn họ không sai, là cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất bắt nạt khách, ép buộc bọn họ mua đồ.
Bây giờ Giang Thần lại đánh nhiều người bị thương như vậy.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nói nhỏ, cũng chỉ là chuyện nói một câu là giải quyết được.
Nói to, thì đây chính là đánh nhau, đả thương người, phải ngồi tù.
“Chồng, làm sao đây, làm sao bây giờ? Đúng rồi, nhà họ Hà có người trong quân khu, em lập tức gọi điện thoại cầu cứu.”
Đường Sở Sở nhớ ra gì đó, đang muốn gọi điện thoại.
Giang Thần lập tức nói: “Vợ, không sao đâu, thật sự không sao.
Đừng gọi điện thoại làm phiền người khác, anh có thể giải quyết chuyện này, tin tưởng anh…”
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Mười mấy cảnh sát lên lầu.
Nhìn thấy tầng hai bị đập phá tan tác, còn có mấy chục người đang nằm dưới đất, những cảnh sát đó đều há hốc mồm.
Liếc nhìn Giang Thần vẫn đang ngồi với vẻ mặt bình thản.
Những người đó đều bị thằng nhóc này đánh gục sao?
“Đội trưởng Đinh, cuối cùng cậu cũng đến.”
Hứa Vi nhịn đau, giơ tay ôm đầu, bò từ dưới đất dậy, chỉ tay về phía Giang Thần, sắc mặt dữ tợn, đáng sợ, hét lớn: “Chính, chính là nó, mau bắt lấy.
Tôi phải bắt nó ở trong tù cả đời này.”
Đinh Huy nhìn Giang Thần một cái, chợt ra lệnh: “Bắt lại.”
Mấy cảnh sát lập tức rút súng, cẩn thận đi về phía Giang Thần.
Một người có thể đánh gục mấy chục người, tuyệt đối không phải là loại hiền lành gì, phải cẩn thận.
“Ai dám?”
Giang Thần lấy ra một tờ giấy chứng nhận.
“Từ từ…”
Đinh Huy lập tức dừng tay, đi đến trước người Giang Thần, nhìn giấy chứng nhận trong tay anh.
Giấy chứng nhận có màu đen, phía trên có vẽ một con rồng đen, bên dưới còn có mấy chữ: Thống soái Nam Hoang.
Nhìn thấy mấy chữ đó, Đinh Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười lớn: “Ha ha, nhóc con, chẳng lẽ cậu không biết giả mạo sĩ quan là tội lớn à?”
“Phải không?”
Giang Thần ngại ngùng cất lại, nói: “Nếu đã như vậy, tôi gọi một cuộc điện thoại cũng được chứ nhỉ?”
Thấy Giang Thần không hề sợ hãi, Đinh Huy cũng có hơi thiếu tự tin.
Chẳng lẽ, thằng nhóc này thật sự có thân phận rất lớn?
Hứa Vi gào lên: “Đội trưởng Đinh, cậu làm gì vậy, đừng im lặng, mau chóng bắt lại đi chứ.”
“Anh Ba, không vội, để cậu ta gọi điện thoại, tôi thật muốn xem thử, thằng nhóc này có thể gọi ai đến.”
Đinh Huy không dám đắc tội Hứa Vi, cũng sợ Giang Thần có thân phận lớn.
Dù sao thì có thể một mình đánh bại nhiều người như vậy, đây đã không phải là người bình thường nữa rồi.
Giang Thần đi qua một bên, bắt đầu gọi điện thoại.
Còn Đường Sở Sở thì mang vẻ mặt nghi hoặc.
Giấy chứng nhận mà Giang Thần vừa lấy ra là gì?
Cô chỉ nhìn thấy thứ đó có màu đen, còn nó ra sao, bên trên viết gì, thì cô không chú ý nhìn.
Giang Thần trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Đông.
“Là tôi, chỗ này là Giang Bắc, cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất.
Ông chủ chỗ này ép tôi mua đồ, còn gọi không ít người đến, ngay cả cảnh sát cũng được điều đến, anh xem mà làm.
À đúng rồi, tôi chỉ cho anh mười phút, nếu như trong mười phút mà không giải quyết được, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên.”
Giang Thần gọi điện thoại xong thì trực tiếp cúp máy.
Còn Hoắc Đông thì sợ chết khiếp.
Báo cáo lên cấp trên, không phải đã rõ ràng rồi sao, mười phút không giải quyết, thì sẽ tìm Tiêu Dao Vương?
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Niếp Vân của quân khu Giang Bắc.
Còn Giang Thần gọi điện thoại xong thì đi đến bên cạnh Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Giang Thần cười nói: “Đương nhiên là gọi điện thoại tố cáo rồi.
Tiêu Dao Vương nhậm chức, năm tỉnh không có ai dám gây chuyện.
Anh cũng không ngờ Giang bắc lại có người ép mua, ép bán.
Đợi đi, rất nhanh sẽ có người đến xử lý.”
Đinh Huy còn cho rằng Giang Thần thật sự có thân phận gì lớn chứ.
Không ngờ lại gọi điện thoại tố cáo.
Anh ta lập tức bật cười: “Nhóc con, cậu gọi điện thoại tố cáo? Chẳng lẽ cậu không biết đây là sản nghiệp của nhà họ Hứa à? Cậu tố cáo nhà họ Hứa, ai mà dám quản chuyện này?”
“Đội trưởng Đinh, sao cậu nói nhảm nhiều vậy?” Hứa Vi bất mãn quát: “Lề mà lề mề, ông đây chảy máu sắp chết rồi đây.”
Đầu anh ta bị đập rách, chạy không ít máu.
Còn không đến bệnh viện nữa, anh ta sẽ ngất xỉu mất.
Lúc này, anh ta đã cảm giác đầu có hơi choáng rồi.
“Bắt lại cho tôi…”
Đinh Huy ra lệnh.
Cảnh sát lần nữa áp sát.
Đường Sở Sở sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng một bên kéo chặt Giang Thần.
Giang Thần kéo cô, để Đường Sở Sở ngồi xuống, sau đó đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía cảnh sát đang đến gần một cách lạnh lùng.
Anh nhìn người trước mặt.
Tổng cộng có mười một người, bốn người cầm súng bước đến.
Anh thò tay ra sau thắt lưng, rút ra mười một cây kim bạc.
Vút vút vút.
Cảnh sát từng bước đến gần.
Giang Thần vung mạnh tay.
Bốn cây kim bạc phóng ra như ám khí, đâm vào cổ tay của bốn người một cách chuẩn xác.
“Á…”
Một tiếng thét chói tai.
Súng trong tay bốn người lập tức rớt xuống đất.
Giang Thần lần nữa vung tay.
Mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào người những cảnh sát khác, xuyên vào huyệt đạo trong người bọn họ.
Bọn họ lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào động đậy.
Còn Hứa Vi cũng mang vẻ mặt sợ hãi.
“Đây?”
Đường Sở Sở cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cô đã làm thủ tục kết hôn với Giang Thần một thời gian dài rồi, nhưng không biết Giang Thần còn có bản lĩnh kỳ dị như vậy.
Một người đánh gục mấy chục người thì thôi đi, bây giờ vừa mới vung tay một cái, kim bạc bay ra, đã lập tức chế ngự được nhiều cảnh sát như vậy?
Giang Thần lại ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, rồi mới nhìn Đinh Huy, thản nhiên nói: “Đội trưởng Đinh đúng không? Tôi làm như vậy là đang cứu anh đấy.
Nếu như hôm nay anh thật sự dẫn tôi đi, vậy thì chuyện này lớn rồi.”
Đinh Huy nhìn cảnh sát đứng tại chỗ không động đậy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Chúa ơi, đây là tà thuật gì vậy?
Giang Thần bình tĩnh ngồi trên ghế.
Đường Sở Sở nhìn mấy chục người đang nằm trên đất, nhìn cảnh sát đứng thừ người ngay tại chỗ, trên mặt mang vẻ đau đớn, nhìn Đinh Huy sợ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, lại nhìn Hứa Vi đã bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Thần.
Rốt cuộc chồng mình còn bản lĩnh gì?
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Mười phút sau.
Bí bo, bí bo…
Ngoài cửa có tiếng còi cảnh sát truyền đến.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân truyền đến.
Một số quân nhân đầy đủ vũ trang xuất hiện.
Người đi đầu chính là Niếp Viễn mặc quân phục, vai gắn một ngôi sao năm cánh.
“Tướng quân Niếp?”
Đường Sở Sở thất thanh kêu lên.
Đó chính là Niếp Vân, người đã đến mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội cô lần trước, chính là nhân vật số một trong quân khu Giang Bắc.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Hoắc Đông, Niếp Vân lập tức chạy đến.
Trong điện thoại, Hoắc Đông đã chửi Niếp Vân té tát, nói cái gì mà phải chạy đến giải quyết vấn đề trong vòng mười phút, nếu không thì đợi bị cách chức.
Niếp Vân nhìn thấy Đường Sở Sở, khẽ cau mày.
Sao lại là người nhà họ Đường?
Ông ta còn đang hoang mang về chuyện ở Đế Vương Cư lần trước.
Mặc dù thư ký của ông ta đã phạm lỗi, nhưng không đến mức bị cách chức.
Hiện tại cứ vậy mà bị cách chức rồi.
Sau khi ông ta trở về cũng đã đi tra hỏi, nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Bây giờ Hoắc Đông lại lần nữa gọi điện thoại đến.
Trông thấy Đường Sở Sở, ông ta phát hiện khẳng định là nhà họ Đường có nhân vật lớn.
Ông ta nhìn Giang Thần một cái.
Không biết vì sao, ông ta cảm thấy có hơi quen mắt.
Bất chợt, mặt mày sợ hãi.
“Hắc…”
Giang Thần nhìn ông ta một cái, nói: “Tướng quân, những người đó ép mua ép bán, còn thông đồng với cảnh sát, chuyện này ông thấy sao?”
Niếp Vân lập tức hiểu ngầm, nói: “Trừng phạt nghiêm khắc không tha, điều tra kỹ lưỡng, cho cậu một lời giải thích vừa ý.”
Giang Thần khẽ ngắt lại, nói: “Cũng cho quần chúng một lời giải thích.”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Sở rời đi.
Còn Niếp Vân thì hít sâu một hơi.
Hắc, Hắc Long, thế mà lại là Hắc Long.
Anh chính là ông lớn trong quân khu.
Hơn một năm trước, Hắc Long được thăng làm thống soái, ông ta cũng có đến xem, nhưng chỉ đứng ở phía sau cùng mà thôi, nên nhất thời không nhận ra..